Anh ta đã tốn rất nhiều tiền trong gia tài cha anh để lại, tìm kiếm trong vô vọng Hòn đá của Triết gia. Anh ta đã tốn rất nhiều thời gian ở các thư viện lớn trên thế giới, và đã mua tất cả những cuốn sách khó tìm nhất và quan trọng nhất trong các tập về Thuật giả kim. Ở một trong số đó anh ta đã đọc được rằng, rất nhiều năm trước, một nhà giả kim nổi tiếng người Ả-rập đã đến thăm châu Âu. Người ta nói rằng ông ta đã hơn 200 tuổi, và ông đã tìm ra được Hòn đá của Triết gia và Thuốc Trường sinh. Anh chàng người Anh ấn tượng câu chuyện một cách sâu sắc. Nhưng anh ta đã không bao giờ nghĩ về nó hơn là một chuyện thần thoại, cho đến khi một người bạn của anh ta – trở về từ một cuộc du khảo khảo cổ học trên sa mạc, nói với anh ta về một người Ả-rập sở hữu những quyền năng đặc biệt.
“Ông ta sống ở ốc đảo Al-Fayoum”, bạn anh ta nói. “Và mọi người nói rằng ông ta đã 200 tuổi, và ông ta có khả năng chuyển bất kì kim loại nào thành vàng.”
Anh chàng người Anh không thể giấu nổi sự phấn khích. Anh ta bỏ tất cả những cam kết trước đó, và cầm một lượt những cuốn sách quan trọng nhất của mình, và giờ anh ta đang ở đây, ngồi trong một nhà kho bụi bặm, bốc mùi. Ngoài kia, một đoàn diễu hành khổng lồ đang chuẩn bị băng qua sa mạc Sahara, và đã lên lịch để đi qua Al-Fayoum.
“Mình sẽ tìm được nhà giả kim chết tiệt đó”, anh chàng người Anh nghĩ. Mùi của lũ súc vật trở nên dễ chịu hơn một chút.
Một anh chàng Ả-rập trẻ tuổi, cũng chất đồ xuống, bước vào và đón chào anh người Anh.
“Anh đi đâu vậy?” anh chàng trẻ tuổi Ả-rập hỏi.
“Tôi sắp đi vào sa mạc”, người đàn ông trả lời, rồi quay trở lại với việc đọc sách. Anh ta không muốn có bất kì câu chuyện nào vào lúc này. Điều anh ta cần làm là xem lại tất cả những gì anh ta học được trong suốt các năm qua, vì nhà giả kim chắc chắn là muốn kiểm tra anh ta.
Anh chàng Ả-rập lấy ra một cuốn sách và bắt đầu đọc. Cuốn sách được viết bằng tiếng Tây Ban Nha. “Tốt đây,” người Anh nghĩ. Anh ta nói tiếng Tây Ban Nha tốt hơn là tiếng Ả-rập, và nếu cậu chàng này cũng đến Al-Fayoum, sẽ có người để nói chuyện khi không có chuyện gì quan trọng để làm.
*
“Thật là lạ”, cậu chàng nói, khi cậu cố gắng đọc lại lần nữa cảnh chôn cất – cảnh bắt đầu trong cuốn sách. “Tôi đã cố trong 2 năm để đọc cuốn sách này, và tôi không bao giờ đọc nổi quá vài trang đầu.” Ngay cả không có vị vua ở đấy để cắt ngang, cậu cũng không bao giờ tập trung nổi.
Cậu vẫn có chút nghi ngờ về quyết định của mình. Nhưng cậu đã hiểu được một điều: Ra quyết định chỉ là sự bắt đầu của mọi thứ. Khi một người ra quyết định, anh ta thực sự dấn thân vào một tình huống mang anh ta đến những nơi mà anh ta không bao giờ mơ nổi khi anh ta mới quyết định.
“Khi mình quyết định tìm kho báu, mình đã không bao giờ tưởng tượng nổi là mình sẽ bay đến làm việc tại một cửa hàng pha lê”, cậu nghĩ. Và việc gia nhập đoàn lữ hành có thể là quyết định của mình, nhưng mọi việc sẽ như thế nào lại là một bí ẩn với mình.
Gần đó là một người Anh, đang đọc cuốn sách. Anh ta trông có vẻ không thân thiện và nhìn có vẻ kích động khi cậu bước vào. Họ có thể trở thành bạn bè, nhưng anh chàng người Anh đã ngăn câu chuyện.
Cậu đóng sách lại. Cậu cảm thấy cậu không muốn làm gì khiến cậu trông giống anh chàng người Anh. Cậu lấy Urim và Thummim từ trong túi và bắt đầu chơi với chúng.
Người lạ thốt lên: “Urim và Thummim!”
Trong tích tắc, cậu bỏ chúng lại vào túi.
“Chúng không phải để bán”, cậu nói.
“Chúng không đáng giá lắm đâu.”, người Anh trả lời. “Chúng chỉ làm từ tinh thể đá và có hàng triệu tinh thể đã trên thế giới. Nhưng những người biết về những điều này sẽ biết chúng là Urim và Thummim.
“Tôi không biết là chúng có ở phần thế giới” (cái này khó hiểu, nguyên tác:
I didn’t know that they had them in this part of the world.”)
“Chúng là món quà của một vị vua cho tôi”, cậu nói.
Người lạ không nói gì; thay vào đó, anh ta bỏ tay vào túi và lấy ra 2 hòn đá giống hòn đá của cậu.
“Anh nói là một vị vua?” Anh ta hỏi.
“Tôi cho là anh không tin rằng một vị vua có thể nói chuyện với một người như tôi, một
người chăn cừu du mục”, cậu nói, muốn kết thúc câu chuyện.
“À không. Người chăn cừu du mục là những người đầu tiên nhận ra vị vua, trong khi phần còn lại của thế giới từ chối điều đó. Vậy nên chả có gì ngạc nhiên khi các vị vua nói chuyện với những người chăn cừu.”
Và rồi anh ta tiếp tục, lo ngại rằng cậu sẽ không hiểu điều anh ta đang nói, “Nó được viết trong Kinh thánh. Cũng là cuốn sách dạy tôi về Urim và Thummim. Những hòn đá là dạng duy nhất của chiêm tinh mà Chúa trời cho phép. Các linh mục đã mang chúng trong các áo giáp bằng vàng.”
Cậu bất ngờ cảm thấy vui mừng vì đã ở trong nhà kho.
“Có thể đây là một dấu hiệu”, người Anh nói, nhấn mạnh (half-aloud).
“Ai nói với anh về các dấu hiệu vậy?” Sự hứng thú của cậu ngay lập tức tăng lên.
“Mọi thứ trong cuộc sống đều là các dấu hiệu”, người Anh nói, bây giờ đã đóng cuốn sách mà anh ta đang đọc. “Có một ngôn ngữ vũ trụ, mọi người đều hiểu nhưng đã bị quên lãng. Tôi đang tìm thứ ngôn ngữ đó, giữa các thứ khác. Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Tôi phải tìm một người biết ngôn ngữ vũ trụ. Một nhà giả kim.”
Câu chuyện bị cắt ngang bởi chủ nhà kho.
“Hai cậu may mắn đấy.”, người Ả-rập to béo nói. “Có một đoàn lữ hành hôm nay sẽ rời đi Al-Fayoum.”
“Nhưng tôi đi Ai Cập mà.”, cậu nói.
“Al-Fayoum ở Ai Cập.”, người Ả-rập nói. “Cậu là kiểu người Ả-rập gì vậy?”
“Đó là một điềm tốt,” người Anh nói, sau khi người Ả-rập to béo đã đi ra
“Nếu tôi có thể, tôi sẽ viết một bách khoa toàn thư khổng lồ chỉ về từ ngữ may mắn và sự ngẫu nhiên. Chỉ với những từ này mà ngôn ngữ vũ trụ đã được viết nên.”
Anh ta nói với cậu không có sự ngẫu nhiên mà anh ta gặp cậu với hòn đá Urim và Thummim trên tay. Và anh ta hỏi cậu, nếu cậu cũng đang tìm nhà giả kim.
“Tôi đang tìm một kho báu,” cậu nói, và ngay lập tức thấy hối hận vì đã nói ra. Nhưng anh chàng người Anh tỏ ra chẳng quan tâm gì đến nó.
“Theo một khía cạnh nào đó, tôi cũng thế”, anh ta đáp.
“Tôi thậm chí còn không biết thuật giả kim là gì,” cậu nói, khi chủ nhà kho kêu họ ra ngoài.
(còn tiếp)