Sáng chủ nhật lâu lâu mới ở nhà.
Bật list nhạc Happy New Year từ 2019 của ai đó trên youtube vang nhà. Hóa ra list cũ lại hợp phết (phát biểu sau khi thử 2-3 list trước đó cho năm 2020).
Nói gì thì nói, Happy New Year của ABBA vẫn đỉnh. Dù lời thì buồn bỏ xừ. Nhưng mà có hy vọng. Cái hy vọng chắc là cái níu giữ nhiều nhất mọi thứ, dù hy vọng quá (thành kiểu kỳ vọng) thì nó cũng sẽ đẩy con người ta đến vực thẳm nếu mà người ta không nhận ra là cái gì cũng cần Đủ thôi.
Nhắc tới Đủ. Bữa lớp chơi trò đổi thiệp. Mình vẽ mấy thứ nhỏ nhỏ kèm ghi “chúc bạn Đủ”. Cài này từ Hoa Học Trò từ lâu ơi là lâu, mà không hiểu sao vẫn nhớ, càng lớn càng thấy thấm. Không cần nhiều, không cần cao, chỉ cần Đủ, và biết Đủ. Ngay cả mưa, cả nắng, cả nỗi buồn niềm vui, hy vọng và thất vọng… Đủ. Cần phải Đủ và biết Đủ, là hạnh phúc.
Cơ mà bạn nhận được thiệp (rút ngẫu nhiên, thế nào trúng bạn trong nhóm nhỏ của mình), có vẻ như chưa hiểu lắm, đã nói “Bạn nào chúc Đủ là sao?” “Chắc chúc thi đủ đậu – mà qua môn là được”. Một chị khác trong nhóm đáp. Mình nghe thấy. Trong khoảng 1 giây, hy vọng có thể bạn sẽ hiểu ý nghĩa vào một lúc nào đấy.
Cherry Maho đã hết. Nói sao nhỉ, lần đầu tiên mình xem một bộ phim về nam-nam yêu nhau thì không phải, Call me by your name là phim đầu mới đúng (mình cũng chưa xem Brokeback Mountain). Nhưng mà chắc là vì phim châu Á, và không có cảnh hot mà chỉ thể hiện tâm trạng nhân vật, tình cảm qua ánh mắt, cử chỉ, ngôn ngữ… nên mình cảm phim này hơn nhiều. Nghĩ tới hôm qua mình nói bé K trên lớp sau giờ học “cô H nói việc mình yêu một ai đó, bất kể nam hay nữ, là một việc mà mình sẽ không kiểm soát được đâu”. À, mà theo kết luận mới nhất năm 2019 của quý vị chuyên làm về tâm lý, là thực ra con người là song tính đó, tức là có thể yêu nam hoặc nữ. Còn cái này thì chắc là ai cũng biết, đó là bản thân mỗi người đều có tính nam và nữ. Mà khổ, chia ra làm gì, xét cho cùng mọi người đều là người cả.
Vì nhắc Cherry Maho, nên sẽ nhắc luôn #AkasoEiji. Buồn cười, cả thời thiên thiếu giả vờ đu bám nào là Boyzone, Spice Girls, nhưng thực sự chưa bao giờ coi họ là thần tượng. Hát thấy hay, thì thích. Vậy mà giờ già, thành U40 rồi – ôi thật tiếc, nhưng đến thời điểm này là mình thừa nhận là U40, không thể chơi trò O30 được nữa, lại đâm đầu đọc mấy bài dịch và thông tin về một em bé diễn viên và thấy bé đó thật dễ thương. Đu thần tượng, hahaha! Nói sao nhỉ, hiện tại mình thích #Akaso vì sự chân thật có vẻ ngây thơ, nhưng lại có gì đó trưởng thành. Cậu giữ được sự dễ thương này không đổi từ khi 20 tuổi tới giờ là 26. Nhất là em có sự quyết tâm và yêu nghề, mình cũng rất quý điểm này. Nhưng nếu yêu mến ai đó vì điều gì đó, vậy với thời gian, người ta thay đổi, liệu mình cũng vì sự thay đổi mà không còn yêu thích người ta? Mình cũng không biết. Thực sự không biết. Mà xét cho cùng sự thay đổi là bình thường mà, ai trên đời này lại không thay đổi bao giờ? Không thay đổi mới là bất thường đó.
Ôi tự nhiên nghĩ tới P. Bà già đó, bà sao rồi không biết? Ở Nhật hay là Mỹ vậy? Lần cuối tui nghe tin về bà là cũng nhiều năm trước, nghe L nói bà đã sinh con đầu lòng. Mong cả gia đình bà bình an nha, dù là ở đâu.
Tối, à không, gần sáng nay lơ mơ nhớ là có mơ về L. Xét cho cùng người thỉnh thoảng xuất hiện trong các giấc mơ – dù có khi cách cả vài năm không nghĩ tới thì lại mơ tới, là L. Mình cũng không biết tại sao. Có gì về cậu ấy mà mình cố gắng giữ lại hay sao? Thực ra nếu có, nó giống hình ảnh hồi bé mình muốn giữ lại hơn. Giờ, à mà chưa cần nói tới giờ đâu, cách đây cả chục năm mình và L đã khác nhau lắm rồi. Bạn ấy thực ra luôn là người biết suy nghĩ trước và tính trước cho tương lai, trưởng thành hơn mình rất nhiều, và con đường cả hai đúng là đã tách ra từ hồi lớp 10 rồi. Mình thực sự không quan tâm và cũng không có nhu cầu biết L thật giờ đang ở đâu, thế nào. Nhưng với những giấc mơ khi mình gặp lại L, vẫn là L hồi bé thôi, dù mình cũng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì không, nhưng mà biết vậy chắc cũng là đủ rồi nhỉ?
Lại một năm nữa sắp qua rồi.
Năm mới Đủ nha mọi người.