13.11.22

Mấy bữa rồi covid lại ghé thăm. Mình thì xuống tinh thần cũng đủ thứ. Vốn đã lười, ốm thì càng có vẻ tệ hơn chút.

Sáng nay, qua khung cửa hẹp, gió lay nhẹ rèm, mây lờ đờ trôi. Cây cối trồng ở đường trước nhà xanh đỏ đủ cả. Ừ gì thì gì chứ SG cũng có mùa thu mà. Nắng, không gian yên tĩnh. Cái cảm giác yên tĩnh mà mình có rất nhiều lần có dịp thưởng thức trong đời và chưa bao giờ thấy đủ, lại về sau nhiều ngày. Thực sự là cảm giác biết ơn vì những phút như thế này, vì không phải ai cũng có thể có được nó, và cũng không phải ai cũng cảm nhận được nó.

Hy vọng sẽ sớm khỏi Covid để kịp ra HN công tác thứ 4 tới. Dù sao mọi thứ cũng đã được chuẩn bị rồi. Vé cũng đã mua từ lâu, không đi thì không biết sao.

— Update: Hôm nay thứ 3 thì vừa kịp test âm, dù hôm qua thứ 2 thì 2 vạch vẫn đỏ lòm. Thật là buồn cười quá đỗi, nhưng cũng là may, vì không đi không được, mà đi vẫn dương thì mình sẽ tự bản thân thấy khó chịu.–

Ở dưới là bài học cả tháng nay chưa thuộc :))

31.03.2022

Con mèo con mới đẻ 26.03 bị bỏ rơi đã chết lạnh sáng nay. Nghe bảo vậy.

Cũng không biết nói gì hơn. Thực ra không buồn, có khi chết lại là tốt cho nó. Nhưng cũng không vui.

Chỉ muốn ghi lại vậy thôi. Cảm ơn bé đã đến trong thời gian ngắn ngủi để giúp hiểu ra một số điều.

01.03.2022

Bài này của Aki, nhưng bản phối trong phim do các bạn học sinh hát mình thích hơn. Bên dưới là bản mình thích hơn.

Thực ra bài này ban đầu mình nghe vì Youtube đề xuất từ list 1 đống nhạc Nhật mà mình hay nghe, mà cũng lâu rồi, không phải gần đây. Bản các bạn học sinh hát thì được đề xuất mới hơn, bản đầu tiên mình nghe là của Aki (nhưng không phải bản mình đưa link ở trên). Mãi đến hôm kia mình mới tìm xem bài này nói gì, hóa ra là một lá thư. Bản nhạc này lời mình cảm thấy đồng cảm, nên là share. Còn nhạc thì hay hay không hay, tùy người nghe.

Sáng nay test nhanh lại, cuối cùng sau 10 ngày, đã âm tính. Mình là người cuối cùng âm tính trong nhà, dù là bị đầu tiên. Dẫu vậy, ảnh hưởng của nó lên mình nhẹ hơn mẹ khá nhiều. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ (vì cũng chẳng có cách nào khác, chuyện xảy ra thì nó xảy ra thôi), mẹ thực ra không khỏe, giờ đến thuốc điều hòa nhịp tim cũng không dám uống vì sau khi âm tính xong, nó cũng làm nhịp tim mẹ giảm thất thường và hay có cơn mệt lả bất thường. Oxy của mẹ vẫn nằm trong mức cần đề phòng, lên xuống 94-96. Nói chung là hỏi mình có thấy “tội lỗi” chút nào không khi lây bệnh thì thực tình không, vì như mình nói, mình cũng không cố ý, với cả sống chung thì vậy. Có điều từ giờ sẽ cẩn thận hơn, 5k khi đi làm đi học, chứ không chủ quan như trước nữa.

Mình cũng nghĩ nhiều thứ trong thời gian nhìn ba bức tường và cái cửa ra vào lắm, nhưng mà mình không thể viết ra được, nó luôn bị kẹt đâu đó.

Dạo này xem 25 21. Có một điều trong phim gợi lại chuyện cũ, là chuyện chat và kể cho người quen không biết mặt. Thời Yahoo Messenger. Mình vẫn cảm thấy, việc nói chuyện và cảm nhận khi không gặp nhau nó thú vị hơn rất nhiều so với việc gặp một ai đó thực tế để nói. Hình như khi đọc người ta diễn giải nhiều hơn theo cảm nhận của mình, và việc chạm tới tâm hồn một ai đó dễ dàng hơn nhiều so với khi gặp nhau, nhìn mặt nhau và biết nhau là ai. Tất nhiên, nếu người đó đủ duyên để gặp thật và vẫn còn đủ khả năng để trở thành bạn thật thì cũng hay, nhưng mình vẫn thích “gặp” trong cảm nhận câu từ và nói chuyện khi không thấy mặt và không “biết” nhau ở ngoài. Hơi buồn cười nhỉ. Có lẽ đó là lý do tôi rất kén để có bồ, haha. Nói vậy chứ, ở một góc độ khác, khi “hiểu” nhau trước khi “biết” ở ngoài người ta như thế nào, có khi lại giúp thân nhau hơn.

Hôm nay nhảm vậy đủ rồi, đã khỏe tức là có thể làm mọi thứ bình thường.

Life is a journey of experiences.

Oh Mi Dicembrio!

Tháng 12, ngày thứ hai mở đầu bằng một tin khi vừa bước chân vào văn phòng. A bị covid rồi, đã về nhà. Sau đó ít phút, sếp B cũng báo tin từ nhà là mình dương tính.

Bảo cả văn phòng náo loạn thì sai lè. Mọi người có vẻ cũng bình thản, nhưng đúng là với mình thì mình cũng không tập trung được việc lắm, dù việc hôm nay cũng chỉ hoàn toàn là do mình chủ động sắp xếp, mình làm gì chắc cũng không ai thực sự biết ngoài mình.

Đến 10 giờ thì văn phòng sẽ khử khuẩn nên mọi người (chắc toàn f1 thôi), đi về hoặc ra quán cà phê làm việc.

Chiều nay có lên lại văn phòng không thì cũng chưa biết. Chắc có quá.

Thực ra chuyện f0, f1 với mình nó không lo bằng một nỗi lo sợ khác, nhưng nó cũng không rõ ràng, chỉ là mơ hồ treo trên đầu. Một cái bóng lờ mờ, và ngày qua ngày, nó dường như đậm hơn chút ít, nhưng nó vẫn tạm thời là một cái bóng.

Có nhiều người, cái bóng sẽ làm họ mất ăn mất ngủ hoặc lo lắng. Hoặc nghĩ về nó quá nhiều. Mình thì không như vậy, thật lòng là không như vậy. Vốn dĩ nó có biến thành bầu trời giông bão sấm sét thật thì khi nó đến thì nó đến thôi. Còn không thì cũng sẽ tự tiêu tan. Tất nhiên, việc có một cái bóng treo lơ lửng sẽ khiến người ta khi nhớ đến sẽ có ít nhiều khó chịu chứ cũng không hoàn toàn dửng dưng được.

Nó giống kiểu thời tiết mấy bữa nay vậy.

Vốn là trời nóng, nhưng thực sự lại không nóng, nhưng nó cũng là nóng. Có điều cái không khí này nó khiến người ta vừa dễ chịu vừa khó chịu. Cảm giác có gì đó trộn lẫn vào nhau trong không khí. Cảm giác của những ngày cuối tháng 11 đầu tháng 12 mà đa số năm nào cũng sẽ có. Không khí này, kỳ cục một cách… vừa đáng yêu vừa đáng ghét. Nó làm cho người ta (là mình) thấy “nostalgia”, cảm giác mà nhiều người bảo là “nhớ nhà”, nhưng thực sự thì mình đã “ở nhà” rồi. Nhưng vẫn mơ hồ thấy có gì đó thiếu thiếu, nhưng cũng không thiếu, vì nó đã ở đó (đang thì không chắc), một gì đó cũ cũ. Một căn phòng vừa đủ ấm và ẩm, mùi các loại thảo mộc trộn lẫn vào nhau. Cũng không biết có giống cảm giác của Vũ Đình Liên khi viết Ông đồ hay không nữa.

Vậy mà so sánh nó với cái bóng, kể cũng tức cười, nhưng cũng có, có cái gì đấy giống giống…

30.8.2021 – nhảm là chính

17.40 – trời đổ mưa rất rất to. Chắc được nửa tiếng. Sét đánh đì đùng.

Dạo này chẳng làm gì nên hồn. Chủ yếu luyện phim bộ Nhật. Netflix thì coi Hospital Playlist là chủ yếu. Đúng ra trước mình thích coi phim tài liệu trên đó, nhất là về thiên nhiên, mà giờ bị ì, nên chỉ toàn coi phim nhảm nhí.

Phim nhảm thật, nhưng mà cái thú vị là phân tích tâm lý. Không hiểu sao xem phim Nhật thấy toàn người bị vấn đề về tâm lý. Từ bị phụ thuộc, bị bỏ rơi, sang chấn, v.v. nên phát triển thành cái nhìn lệch lạc, thích chiếm hữu, hoặc dạng “T-sundere” (trong nóng ngoài lạnh – mình viết nhầm, hic), v.v. khá là nhiều. Cơ khổ, vậy mà mình vẫn coi dù vừa coi vừa rủa thầm “trời ơi bệnh quá”.

Sáng nay mở mắt dậy thấy tin nhắn của chị bạn, người đám cưới hôm trước mà mình không thể tham dự được ấy, chị hốt hoảng nhắn cho mình trên các kênh mà chị có thể nhắn “chị mới đọc tin về SG, trời ơi em ổn không, cần chị gửi cho gì không? Viên C, thuốc, hạt giống… bất cứ cái gì chị có thể gửi”. Không thể nói là mình không cảm động. Sau đám cưới, mình cũng chẳng hỏi han gì chị, thế mà nhận được cái tin đầy quan tâm như vậy. Mà, như đã nói trong lần trước, thực ra mình cũng chỉ mới gặp chị được 1 lần, còn lại hai chị em thỉnh thoảng online Skype với nhau thôi, một hoặc vài năm được 1 lần chứ mấy. L. cũng gọi hôm qua. Tính ra thì mình là một đứa bạn cũng khá tệ. Đám cưới nó, không đi – vì đang ở ĐN, con nó sinh – không đi mà cũng không biết luôn – vì đang ở đâu đấy mình cũng chả nhớ, nhưng mà nó vẫn nhớ tới mình. Chồng nó làm bên y ở SG luôn nên mùa dịch rất cực, mà mình cũng chẳng nhớ để hỏi thăm. Hôm qua nó nói tuần này chồng nó cũng ra dã chiến. Tính nó vẫn thế bao năm, chả thay đổi gì cả.

Sáng nay thấy P viết trên fb là chỗ bạn vẫn gửi quà, đồ, thuốc, thực phẩm được cho ai cần, nên ai cần hoặc biết ai cần thì cứ gọi cho bạn. Nói thật là lũ cấp 3, có nhiều đứa làm mình bất ngờ và cảm động trong mùa dịch này. Cái lớp đó sau bao năm chả nói chuyện, một ngày đẹp (hay xấu chả biết nữa), tự nhiên lại nói chuyện lại. K trước giờ vẫn đi hiến máu, nhưng mình không ngờ là hắn làm TNV cho rất nhiều chỗ, chạy lăng xăng mùa dịch. T cũng vậy. Bạn xung phong hỗ trợ tiêm ngừa ở vùng có dịch. P thì khỏi nói rồi, chạy đôn chạy đáo, mình thực sự không ngờ đó, vì trước giờ nói thật mình cũng chẳng ấn tượng gì P lắm ngoài cảm giác là bạn đã từng rất chảnh hồi cấp 3. Rồi H, T… và nhiều bạn khác, đều hoặc đã đang hỗ trợ chuyển oxy, thực phẩm… hoặc tư vấn y tế. Mọi người thực sự làm mình bất ngờ và cảm động. Vậy nên, người ở SG nói sẽ thương yêu và cố gắng hỗ trợ nhau hết sức có thể là thế. Thực sự là thế.

Có một người chị mà mình rất kính trọng, đã viết đại ý thế này, có hơi duy tâm chút nhưng ai lỡ mất trong dịch thực sự cũng được an ủi “Những người mất đi trong đợt này là vì họ xứng đáng về nơi tốt đẹp. Những ai ở lại, hoặc vì họ chọn ở lại để hy sinh cho người khác – dạng như Bồ Tát – hoặc vì họ cần ở lại để học bài học của mình.” Mình nghĩ nó đúng ở nhiều khía cạnh. Còn hiểu sao thì tùy, vì thực ra nó là một câu cũng dễ gây tranh cãi nếu tư tưởng không thực sự thoáng ra chút.

Dạo này viết nhảm nhiều, cũng không biết bao giờ mới hết viết nhảm nữa, nhưng mình nghĩ chắc bớt bớt lại. Để coi có thể bớt tới khi hết dịch – hoặc chí ít là hết 16 pro max – không.

23.08.2021 – Linh tinh

Hôm nay viết mà không viết được, đăng một bài hát lên, xong lại cảm giác muốn viết nên đóng đi – giờ nó thành nháp rồi, chẳng biết bao giờ xong.

Mình sao thì người vậy, mail báo có 3 bài viết mới, 2 của bạn (?) Tèo – Đi Thẳng, 1 của anh Tequila. Mở ra thì cả ba bài cũng bốc hơi y như bài viết của mình vậy, thật là buồn cười quá đỗi.

Mấy đứa bạn nhắn tin hỏi thăm combo đi chợ giùm các chỗ khác nhau ra sao. Ừ ở đâu chứ chỗ tui chưa thấy gì hết, mà cũng không thể trông chờ cái đi chợ giùm, ở nhà đặt mua đỡ đồ trong tầm 7-10 ngày trước “giao thừa” ngày 23.08, tức ngày hôm nay rồi. Cũng thông cảm các bác chắc bận rộn chỗ nhiều dịch hơn. Nhưng vì vậy thì phải tự lo để nhẹ gánh cho các bác chút. Mà đến 1 tháng thì chắc vui, nhưng nói thiệt 2 tuần, à không, 3 tuần, không biết có hết dịch nổi như các bác hy vọng không nữa. Bình Dương cũng căng chả kém gì SG.

Bạn bè trong vòng quen biết, cũng có nhiều người đã thành f0 và đã khỏi. Câu hỏi lớn nhất của mọi người là “tui không ra khỏi nhà mà sao thành f0”. Thật ra kỹ tới mấy thì cũng có khẽ hở, từ đồ ăn mua, tiền (chuyển khoản thì đỡ), xếp hàng test xét nghiệm hoặc chích ngừa, v.v. Thôi tới ai thì người đó chịu vậy, nhưng ai tinh thần yếu thì chắc khổ hơn nhiều chút. Ai tỉnh táo – nghe hơi buồn cười, oxy dưới 70 mê man rồi chẳng hạn, thì tỉnh táo con khỉ gì nữa, nhưng mà biết đâu đấy, vẫn có cái phần tỉnh táo ở đâu đấy – tỉnh táo trong vô thức chẳng hạn, thì giả sử sau đấy đi chắc cũng đỡ. Cơ mà người ở lại thì sẽ phải chịu đựng một chút, nhưng nói phũ chút “mọi thứ rồi cũng sẽ qua”.

Bài hồi sáng, định viết về nhiều thứ, những thứ khác mà mình thấy, mình cảm, nhưng mỗi lần định viết về nó thì tạm thời là thua, còn viết nhắng nhít kiểu này thì được. Mà kệ đi, tới đâu tính tới đó.

Dịch, quởn quá. Thấy có bao nhiêu thứ có thể học thể làm, mà lôi ra xà quần cái gì đó rồi cũng hết ngày hết giờ, chẳng có gì ra hồn. Tối nay thi đấy, mà kệ đi. Tới đâu thì tới.

Trong một diễn biến khác thì bạn diễn viên mà mình thích sắp tới có 1 đống phim sẽ đóng. Chúc mừng bạn, dịch này mà mọi chuyện vậy là quá ổn rồi.

À, cái cành cây hương thảo cắm hôm bữa, chết cũng cả tuần rồi. Dạo này mưa to gió lớn chủ yếu chiều và tối. Hôm qua cũng có cả mưa đá, nhưng không ở chỗ mình. 2 cái cây lay lắt từ cả năm trước, một cây cũng mới đi theo bạn bè nó hôm kia hôm kìa với trận mưa. Tin vui là còn 1 cây bé thôi, nhưng càng mưa thì thấy nó càng xanh. Ừ, nói chung là em còn trụ và tươi xanh tới giờ thực sự là giỏi lắm.

Những ngày tháng 8, 2021

Buồn đó, vui đó. Nghẹn ngào đó, vui đó, buồn đó.

Tin tức như lũ cuốn, thị phi cũng đầy đường.

Bảo tâm an khi thực sự ở vòng xoáy – không phải tâm vòng xoáy, vì tâm vòng xoáy thì có khi an yên là chuyện hiểu được, nhưng đang trong vòng xoáy, cái đó thực sự là một chuyện không dễ.

Mỗi ngày, thêm một chuyện thì bớt một chuyện. Chuyện gì nên biết thì cũng nên biết, nhưng bỏ được thì nên bỏ.

Nhắc mình là chính, viết cho mình là chính. Ai hiểu thì hiểu, ai không hiểu thì cũng không hiểu.

Tâm an, vạn sự an.