Mùng 2 Tết – 11.02.24

28 Tết, chở mẹ đi Tao Đàn chơi với 2 vợ chồng thằng bạn thân. Ừ thì tao không đi đám cưới mày được, nên mày qua VN để nhận quà cưới cũng được. =))

Cả năm và những ngày cuối năm lẫn đầu năm đã dành cho mẹ. Mùng 2 Tết, đi cà phê với bố. Giờ đang ở quán, tính làm việc mà đúng là vấn đề không phải ở nơi làm việc, mà là ở bản thân, cứ đụng đến việc là sẽ bị lười. Nên là giờ đang hối hận, đúng ra mình phải mang màu vẽ và giấy, thay vì máy tính, vì chỗ mình ngồi đây, trời thì đầy nắng, cây thì xanh lá trời xanh lục, nhà mái ngói và lá rụng đầy trên mái tôn nên nó vừa nâu vừa đỏ vừa vàng, rất thích hợp để vẽ. Nhưng, lần nữa, hối hận vì không mang giấy bút gì cả. Hối hận cái nữa là không mang theo bình nước. Bình cũ đã mất chưa mua lại được, sau Tết mới được giao, nhưng có mấy cái bình không chịu nhiệt ở nhà, đúng ra nên mang theo, chứ bình trà này, sau khi đã uống 1 ly cà phê sữa, mình đã thấy phê chịu không nổi, nên là nguy cơ bỏ dở, vì bụng đang có dấu hiệu biểu tình rồi.

Hơ hơ, mới năm mới mà đã than thở rồi sao. =)))

Nói vậy chứ mình cũng đang cảm thấy đang ở một không gian khá dễ chịu, trừ việc nếu không có tiếng nhạc thì sẽ còn thích hơn. Quán ngày Tết không gian khá tĩnh, và một mình mình đang ở trên lầu, nhìn ra không gian khá là mở. Nếu nghiêm túc làm việc được thì tuyệt vời.

Khai bút kiểu gì vậy? =))) Mình cũng không biết. Năm rồi là một năm mình học được RẤT NHIỀU. Học từ những chuyện của bản thân và của những người thân. Đều có chữ “thân” cả nhỉ, dù năm ngoái không phải là năm con khỉ. =)))

Năm nay mục tiêu của mình khá là đơn giản. Đầu tiên là sắp xếp lại cái đống lộn xộn trong đầu thành những thứ có hệ thống. Có thể tập trung hơn. Mình không có ADHD nhưng không thể tập trung được lâu. Có rất nhiều thứ mình cần chấn chỉnh.

Năm mới, cũng không biết có gì đặc biệt, dù sao cũng là một cột mốc gì đấy, nên là thôi cứ có hy vọng gì đó tốt hơn. Một năm an yên cho mọi người. Dù là ai đi nữa.

“Do you like you?” – Goodbye 2022

Năm nay covid đã ít nhiều vắng bóng, nhưng thực sự là 1 năm không dễ dàng gì cho mình và những người xung quanh mình.

A ba mất vì ung thư, bạn B thì mất 2 đứa con, bạn C thì xém ly dị, D mấy lần nhắn muốn tự sát vì chủ nợ đen dí tới tận nhà. Mình thì chạy khùng điên từ tháng 6 tới tháng 12, vừa học vừa làm chỉ để trốn chạy không ở nhà nhiều. Cả 1 đống lần mượn rượu để có thể nói ra những lời bình thường không thể nói, dù biết nó (rượu) chẳng tốt đẹp gì.

Dù sao, năm 2022 là 1 năm đáng ghi nhớ. A ba mất nhưng đã đi Úc và có lẽ sẽ có cuộc đời mới ở đó. B thì thực sự mình không biết nói sao, bạn có quá nhiều mất mát mà vụ 2 đứa con chỉ là giọt nước trong một ly đã đầy chỉ chực tràn lắm rồi, mình cũng không biết bạn sẽ ra sao trong 2023, nhưng bạn đã vượt qua 2022, dù có đau thương mất mát tới cỡ nào chăng nữa. C thì cũng đã làm hòa với chồng, và dù vẫn chưa hoàn toàn ổn, bạn cũng đã bắt đầu có cuộc sống mới. D thì có vẻ cũng đã phần nào bớt hoảng sợ. Bạn đang làm việc cật lực để có thể trả được nợ cho bọn xã hội đen. Còn mình, đang đâm đầu làm 1 chuyện mà mình cũng không biết thế nào, nhưng làm thì làm thôi, cũng đã xin nghỉ chỗ làm yên bình hơn 3 năm, để lần nữa dấn thân vào chốn mơ hồ. À, và dù sao vụ học hành cũng đã ra được cái gì đó.

Bữa nghe bài “Try” của Colbie Callait tự nhiên muốn rơm rớm. Ừ nói chung là phải luôn yêu thương mình trước, thì mới có thể làm được mọi thứ. Thật đấy, mọi thứ.

Thế nên, ngày cuối cùng của năm, chỉ muốn nhắc mình là, dù thế nào thì cũng cần nhớ câu hỏi “Do you like you”. Thế là đủ.

Tạm biệt 2022.

À còn đây là bài Try

12 câu hỏi đáp cho năm 2021

Bắt chước Kira – blog Hanoi Chamomile, mình nghĩ viết 12 câu hỏi đáp, xong năm sau nhìn lại cũng là một cách hay để nhìn lại năm trước. Đây là version của mình và cho năm qua coi như là tổng kết nên nó sẽ vừa giống vừa khác với các câu hỏi của Kira.

1. Hãy kể tên một thói quen mà bạn muốn bắt đầu thực hiện & một thói quen mà bạn muốn bỏ ngay

Một thói quen tốt muốn bắt đầu thực hiện: Tối đi ngủ tầm 10g30 và sáng dậy lúc 5g30.

Một thói quen xấu muốn từ bỏ: lên MXH đọc newfeed. Mình dành quá nhiều thời gian cho nó. Đọc newfeed không có gì xấu, có rất nhiều thứ hay ho được chia sẻ trên đó nhưng mình có tật sa đà, nên là làm sao giảm bớt chỉ khoảng 10p đọc newfeed vô bổ và 30p đọc newfeed về các chủ đề quan tâm là được.

2. Hãy kể tên (và giải thích) hai quyết định rất khó khăn mà bạn đã phải đưa ra trong năm vừa rồi

Quyết định 1: Nói chuyện với gia đình về một số thứ mình thấy nên thay đổi. Không dễ và mình cũng trì hoãn nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng nói được.

Quyết định 2: Giữa có và không, cuối cùng mình chọn có. Khi chọn có, mình tự ràng buộc mình thêm với một số trách nhiệm mà mình không muốn và thực sự mình vẫn đang loay hoay với việc giải quyết quyết định đó, nó vẫn đang treo lơ lửng.

3. Một chuyện buồn & một kỷ niệm quý giá của bạn trong năm rồi

Chuyện buồn: chắc là thời gian Covid làm chết quá nhiều người, tiếng xe cấp cứu trong đêm từng có lần làm mình bị ám ảnh.

Kỉ niệm quý giá: Cả nhà ngồi ăn uống nói chuyện với nhau đầy đủ và vui vẻ.

4. Hãy miêu tả một tình huống mà bạn đã không thể kiềm chế cảm xúc của mình

Mình gọi điện thoại cho thầy nhờ hỗ trợ một tình huống mà mình không biết phải làm sao. Câu đầu tiên thầy hỏi sau khi nghe mình kể là “Chị có ổn không?” Thực sự là trước đó thì mình thấy ổn, nhưng nghe thầy hỏi xong mình đã bật khóc và rất nghẹn ngào.

5. Bạn may mắn có được cây đèn thần. Vị thần đèn cho bạn 3 điều ước và bạn đã ước 2 điều rồi. Điều ước cuối cùng của bạn sẽ là?

Xin giữ lại điều cuối cùng khi có lúc cần. Giờ mình muốn nhiều, nhưng đó là những điều mình muốn, không phải điều mình cần.

6. Bạn đang ăn tối cùng một người mà bạn đã âm thầm ngưỡng mộ từ lâu. Người ấy là ai? Bạn sẽ nói chuyện với họ về điều gì?

Nếu người đã chết rồi thì có được tính không? :))) Thực ra người sống mình không đặc biệt ngưỡng mộ ai cả, dù có nhiều người mình cũng cảm phục đó.

7. Thành tựu lớn nhất của bạn đến thời điểm này là gì? Tại sao bạn cho rằng nó là lớn nhất

Về vật chất, thực sự mình không thấy có gì đặc biệt cả. Cả tri thức cũng vậy. Năm 2021 tự nhiên thấy mình già hơn trước nhiều, có lẽ đó là thành tựu, nhận ra mình già hơn và quý trọng nhiều thứ hơn.

8. Công việc đem đến niềm vui cho bạn như thế nào?

Cảm thấy mình có ích ở một khía cạnh nào đó. Mình được tự do lên việc mình làm mỗi ngày, đồng nghiệp trẻ vui vẻ, làm mình thấy mình cũng chưa “già” lắm :))).

9. Bạn thích được người khác nhớ đến vì điều gì?

Là một người tử tế.

10. Bạn thường cảm thấy xấu hổ vì điều gì hoặc trong tình huống nào?

Không nhớ?

11. Lúc này bạn cần nhất tố chất nào trong bốn tố chất sau đây: sự bền bỉ, sự sáng tạo, sự bản lĩnh hay sự điềm tĩnh

Câu này khó nhỉ. Có lẽ là bền bỉ để không nản giữa chừng, dù nếu trong tình huống cần gấp thì mình nghĩ điềm tĩnh hoặc bản lĩnh cần hơn. Còn thực sự sáng tạo thì mình thấy với mình nó sẽ đi đôi với cảm hứng, mà cái đó khá bất chợt.

12. Nếu ngày mai thức dậy bạn được ban tặng cho hai kỹ năng hoàn toàn mới, bạn sẽ chọn kỹ năng gì?

Kỹ năng 1: khả năng ghi nhớ – đọc đâu nhớ đó dù chỉ đọc qua 1 lần

Kỹ năng 2: Khả năng vẽ những gì mình muốn thể hiện qua hình ảnh.

31.12.2020

(Trốn việc viết nhảm)

“Khỉ gió”, thế mà đã thành ngày cuối cùng của năm 2020.

Đang ngồi dịch mòn mỏi cái UM khoảng 150 trang, dịch từ ngày này sang tháng nọ (nói quá hay không quá, không phải là vấn đề). Niềm vui là khi mấy đứa nó hỏi mấy cái phần khác, lọ mò kiếm, lọ mọ “đoán”, trả lời. Nhiều khi sau đó phát hiện ra mình sai, nhưng mà quá trình mò đó vui. Và không bị chán. Và nhiều khi cũng bị “quật”. À, niềm vui nữa là thỉnh thoảng được ra khỏi văn phòng, chạy lên đụng tay đụng chân chỗ này chỗ kia với tụi nhỏ, với những người khác… Mèn, tin được không, mình làm ở đây được 1 năm 2 tháng hơn rồi… =))

À mà cái post này ra đời là nhờ bài Xa của Tùng. Chả tính viết gì, thế mà nghe buồn thế nào ấy, tự nhiên lại muốn viết.

Cứ đi rồi sẽ đến. 2021, 2022… thì cứ chầm chậm mà đi thôi. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến ấy mà.

Bài Xa của Tùng nhé.

Tháng 12/2019

8.12.2019

Nhanh thật, té phát hết năm đến nơi.

Khoảng một tuần nay, SG có thời tiết cuối năm mà nhiều người thích – trong đó có mình. Trời mát, nắng nhẹ. Nghe đồn sẽ như vậy tới tết Tây.

Đây là thời tiết cuối năm mà mình thích.

Thoáng đâu đó nhớ năm 11-12, học ở cái dãy chơi vơi đâu đó, chỉ nhớ là mình mặc một cái áo ấm màu hồng không thể hồng hơn, với cái lớp lót màu vàng chanh. Áo đó ấm, nên mặc dù nó bị rách phần tay phía trong, mình cũng không thèm khâu lại mà cứ vác đi mặc hoài. Giờ nó lang bạt đâu không biết. Lâu lắm rồi.

15.12.2019

Cách đây 1-2 ngày là kỷ niệm 1 năm xảy ra một việc về cơ bản thay đổi rất nhiều với mình, và thay đổi như thế nào thì mình vẫn còn đang tìm hiểu và khám phá. Nhưng quả thật việc đó đã thay đổi cách nhìn nhận của mình về rất nhiều thứ.

Nhanh thật, vậy mà một năm rồi.

Hay là lâu thật, việc đó xảy ra cứ như là từ lâu lắc rồi.

Có rất nhiều thứ mà mình nghĩ mình không làm nhưng rồi mình đã làm.

Cũng nhiều thứ mình nghĩ mình sẽ làm nhưng rồi mình không làm.

Cũng gần hết năm rồi, nếu mà “tổng kết năm” giờ cũng không sớm lắm đâu.

Năm nay mình đã học khá nhiều thứ ở tại nơi này, không phải là trên đường lang thang như một vài năm về trước. Mình cũng nhận ra là ở ngay nơi mình ở, gần, rất gần hơn mình nghĩ, mọi thứ đều ở đó, mọi thứ mình cần. Không cần phải đi xa mới thấy, mọi thứ đều có ở đó.

Mình nghĩ là mình trân trọng mọi thứ hơn. Thử nghĩ mà xem, một việc đơn giản như mình dọn tủ sách ở nhà, có rất nhiều sách ngày xưa học và vẫn còn đáng giá, vẫn còn bán ở tiệm sách, nhưng mình không thể tìm được người muốn nhận, dù mình rất muốn cho đi. Vậy nên, nếu mình nghĩ là mình đang “cho” người ta, không đúng đâu, phải có người “cho” mình cái sự “nhận” của người ta thì mình mới có thể “nhận” cái sự “cho” được. Nên mọi thứ, đừng bảo ai cho ai hay ai làm ơn cho ai cái gì. Không có cái này thì sẽ không có cái kia. Đó là lý do đơn giản của “tuy một mà hai, tuy hai mà một” vậy.

Năm nay mình cũng bị tai nạn nhẹ nhẹ, nhưng mà nhờ vụ đó mình mới trân trọng tấm thân này hơn. Dù bây giờ thực sự là mình vẫn không chăm sóc nó cẩn thận lắm đâu, ví dụ như giờ da bị khô hơn ngày xưa rất nhiều, tay gân tùm lum hết; v.v. nhưng mà, chà, ít nhất thì cảm thấy thương nó hơn, dù vẫn không dùng dưỡng da, dưỡng thể hay chăm sóc ngâm tay ngâm chân gì đó… À, buồn cười nữa là tóc bạc nhiều lắm rồi, được cái là nằm phía trong đầu không à, lật lên mới thấy, mới nhìn tưởng đen thôi, haha. Còn cái nữa là càng ngày càng không giấu được là mình đã trên 30 rồi. 😀 Đi đâu cũng được gọi là Cô, là Chị hết, ahihi. Mà sao mình vẫn thấy mình như con nít, haha.

Vậy thôi.

Năm sau, năm sau nữa mình có vài dự định , không còn liên quan nhiều đến xê dịch nữa. Không phải là mình không muốn đi, vẫn ham hố lắm chứ. Nhưng cũng có nhiều thứ phải lo hơn, với thực sự là mình cũng thấy mình yếu hơn chỉ khoảng 1-2 năm trước. Được cái là leo 4-5 lầu vẫn ok, không phải thở hồng hộc, chỉ có điều bưng đồ mà lên mấy tầng lầu thì đau lưng và mệt thiệt.

Năm tới nói chung viết chung chung vài dự định, để xem hết 2020 thực hiện được bao nhiêu % nha:

  1. Học (cái gì thì tự biết). Học nghiêm túc, đàng hoàng. Ghi bài, học bài, v.v. nghiêm chỉnh.
  2. Đi bơi – mình không đi bơi chắc cũng cả vài năm rồi quá. Năm sau muốn đi bơi lại, 1 tuần/lần.
  3. Học (mấy thứ linh tinh – không quá “nghiêm trọng” nhưng vẫn là học)
  4. Năm sau chắc khó, nhưng mình hy vọng mình sẽ dành được 2 tuần cho Tịnh khẩu.

Vậy thôi.

Chúc năm tới mình Đủ.

Những ngày Tết xa nhà

Tết thứ 2 không ở nhà. Trốn, đi chơi.

30 Tết, đi chợ cùng bạn, nấu Phở gà. Ở nhà thì không nấu đâu, chờ phải đi xa thì mới nấu cơ. Thiếu vài gia vị nhưng mà vẫn ngon khi vắt nhiều chanh một chút, còn không thì gà công nghiệp béo quá.

 

Thực sự là một cái Tết xa nhà và cái Tết xa nhà nào (thực ra là mới 2 chứ mấy), thật kì lạ là rất đặc biệt.

Nếu như lần trước là Myanmar với những chuyện cực kì dễ thương và hơi kì dị, như là câu chuyện về kiếp trước, về tái sinh, câu chuyện về nghe tiếng Miến sang tiếng Việt mà vẫn không tin được là thực sự đó chỉ là tiếng Miến; lần này, nó đặc biệt vì nó riêng tư hơn một chút, tiếc là vẫn không có chút lãng mạn nào ở đây cả. =)) Dù rằng nếu đúng thì có thể nó sẽ còn tuyệt vời hơn nữa. =)))

Mình chắc là “falling in love with the city” mất rồi. Dù sao thì câu này cũng nói nhiều quá, hahaha.

À, có một cái, sau vụ này thiệt tình phải suy nghĩ nhiều hơn về việc học một ngôn ngữ mới cho tử tế. Các bạn ở đây ai cũng giỏi cả, ngôn ngữ nói như gió, đủ các loại, các ngôn ngữ phức tạp khác nhau.

 

Người ta không thể đi ngược dòng thời gian

Tôi còn nhớ, năm tôi học năm 3 hoặc 4, có một lần một Giáo sư của một trường ĐH KT ở Nhật về nói chuyện và mời chúng tôi, những ai ham thích có thể cùng nghiên cứu về một đề tài hình như là liên quan tới Biogas.

Tôi thực tình chẳng nhớ rõ lắm đề tài là gì, vị Giáo sư tên gì hay phương pháp nghiên cứu, v.v. mà ông sẽ tiến hành như thế nào, nhưng tôi lại nhớ rõ một câu chuyện dẫn dắt của thầy, tại sao ông lại quyết định theo hướng sử dụng và cải thiện vật liệu tự nhiên để nâng cao đời sống con người.
Thầy kể là, con của thầy, cũng như chúng tôi, đôi khi phải nghe những chuyện thế hệ của Thầy đã sống vất vả như thế nào, và đời sống thay đổi ra sao, nhưng chính sự thay đổi đó đã dẫn đến sự tàn phá thiên nhiên và hậu quả chúng ta sẽ phải gánh như thế nào. Con thầy – nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cũng là con gái, trả lời thầy là, nhưng bây giờ chúng con không thể quay lại sống khó khăn như thời của cha. Ví dụ như ngày xưa có cái áo đi mưa bằng lá, bây giờ thì đủ loại áo mưa hiện đại, chắc chắn không ai đi chọn cái áo mưa bằng lá ấy – trừ những người rất rất bảo thủ và không tiếp nhận sự tiện dụng của cái áo mới. Và thầy nói, con thầy nói đúng, ngay cả thầy, giờ bảo thầy quay lại sống một cuộc sống y như xưa thì không thể. Hoặc đơn giản là, bây giờ mà bảo ngừng khai thác than đá, dầu, v.v để bảo vệ tự nhiên, con người có thể ngừng khai thác được không? Câu trả lời tất nhiên là một chữ KHÔNG to đùng.
Và vậy là, người ta chỉ có thể cải thiện cái đã có để nó thân thiện với môi trường, để nó vẫn tiện dụng, nhưng mong muốn về thiên nhiên, về những giá trị của ngày xưa thì vẫn còn.
Câu chuyện đại loại thế. Nhưng thực ra nó làm tôi suy nghĩ rất nhiều, và càng nghĩ, tôi càng thấy đúng về việc, khi người ta đã quen với sự thoải mái, người ta sẽ cố gắng để thoải mái hơn nữa, có thể là cố gắng nâng cao nó, ví dụ như đề tài của vị giáo sư đó, để hài hòa giữa thiên nhiên và con người – nhưng thực tế, theo một mặt nào đó, nó chính là sự thỏa mãn thêm cho con người, khi vừa có cái này, vừa có cái khác – tất nhiên là theo chiều hướng tốt cho mọi thứ xung quanh, thay vì chỉ có lấy đi mà không trả lại.
Và, những ai cố gắng cưỡng theo dòng chảy ấy, sẽ đơn giản giống như là cưỡng lại dòng chảy của thời gian vậy, sẽ không thể cưỡng lại được. Trừ khi thời gian ngừng trôi với chính bản thân người ấy mà thôi.
Bỗng chốc tôi nhận ra những vấn đề tương tự. Ngay với chính bản thân mình.
Giống như việc một khi tôi đã đặt chân được ra khỏi nhà, thì việc mỗi khi về, dù Gia đình tôi ở đấy, Bố Mẹ tôi ở đấy và cả thằng em tôi ở đấy, tôi vẫn có cảm giác mình phải đi ra khỏi nhà, nhất là khi tôi thấy SG không phải là quê nhà của tôi. Nghe thật là buồn cười, làm sao có thể nói một cách phũ phàng như vậy được, khi mà tôi đã sinh ra ở đó, lớn lên ở đó. Có lẽ vì trong kí ức của tôi, Sài Gòn chỉ quanh quẩn là đám cây trong vườn đằng trước và sau nhà, rồi nước ngập lênh láng mỗi khi trời mưa, là cái nơi mà tôi có cảm giác giống như ở làng quê hơn ở một thành phố. Và bây giờ, sau khi trải qua được một số thay đổi, rồi trở về, đi nhiều nơi hơn ở Sài Gòn, tôi giật mình vì nó bỗng chật chội, xô bồ và ồn ã, không giống như cái “xóm” nhỏ của tôi hồi xưa nữa.Tất nhiên là tôi thấy được sự ích kỉ của mình khi nói câu đó, vì bây giờ, khi tôi thực sự về quê, nơi vẫn có làng, và thực sự có ruộng, thì tôi lại thấy họ gần gũi nhưng theo một cách nào đó, tôi sẽ muốn thay đổi để nó giống Sài Gòn, ví dụ… thay cái nhà vệ sinh không có cửa chẳng hạn (!), hoặc cải thiện lại cái bồn cầu…, hoặc là cách các em nhỏ nói chuyện và chửi thề đánh nhau. Còn cái xóm nhỏ của tôi, tôi không nhớ mình có bao giờ chửi thề, tôi đã là một đứa trẻ rất ngoan, nhưng tôi còn nhớ L. – thằng bạn thưở bé của tôi bảo là trong xóm có một thằng hơn chúng tôi vài tuổi, danh xưng là Quỷ Đầu Đỏ (hồi đấy không có thuốc nhuộm tóc đâu, hình như do một cái áo nó mặc thì phải) lại là một trong những đứa hay chửi thề và quậy phá (nhưng thực sự tôi không thấy nó như vậy, tôi với QĐĐ chạm trán vài lần, chỉ có 1 lần duy nhất nó chọc tôi là bạn gái của L., còn những lần khác thì nó chẳng chọc phá hay gây sự gì với tôi cả). Mà thôi, quay lại chuyện làng quê, tôi có cảm giác là riêng vấn đề này thì cả ở quê hay ở phố, hình như cũng không có gì thay đổi nhiều… và người ta thường đổ lỗi cho giáo dục. Tôi lại lạc đề rồi…
Vấn đề chính là, tôi nhận ra một cách đơn giản, mình không thể đi ngược dòng, và nếu muốn thay-đổi-trở-lại, thì người ta phải tìm cách để giữ cái tiện nghi trong cái hiện tại, kết hợp cái người ta muốn giữ – nhưng phải biến nó sao đó để nó bỗng trở thành tiện nghi mà người hiện tại sẽ thích – thì người ta mới có thể thay-đổi-trở-lại.
Giống như là khi bạn giao cho một đứa trẻ một cái máy tính hay điện thoại thông minh, và bạn bắt nó phải ra ngoài vận động kết hợp với việc tự tìm hiểu cái máy tính hay điện thoại đó, thì bạn cần để nó nhận ra sự thú vị của việc chơi vận động với bạn bè, và cả sự thú vị khi ngồi với cái máy tính, còn không thì bạn sẽ khó mà dứt nó ra khỏi cái máy tính, để rồi càm ràm bảo “thế hệ bây giờ, trẻ con chỉ biết có mỗi máy tính, cô lập”, thế này thế khác… Chứ không phải hoặc chỉ để nó ở ngoài chơi suốt, và cấm tiệt tất tần tật: ti vi, máy tính, điện thoại, v.v. (cái này thì chắc ít gia đình nào làm), hoặc như tôi nói, để mặc nó ngồi tự kỉ cả ngày trong phòng với cái máy.
Năm mới, những tin tức đầu tiên tôi đọc được, là vụ thiệt mạng 35 người ở Thượng Hải, trước đó là tin máy bay rơi, nhà cháy… toàn những tin không vui… nhưng mà dù thế nào, thì như tôi nói, người ta không thể đi ngược dòng thời gian, để tìm lại những gì đã mất, chỉ có thể thay đổi nó theo hướng tích cực mà thôi. Ít ra thì trong trường hợp này, khi thấy mình không thể làm được gì, tôi sẽ đơn giản chỉ . là cầu mong và tin tưởng năm nay mọi thứ sẽ bình an hơn, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Còn với bản thân, tôi chỉ mong sẽ là năm dù tôi có thay đổi bất kì điều gì, thì tốt nhất nó nên giống vòng xoáy trôn ốc của bão, vậy thôi.