Sáng nay tình cờ đọc được một câu chuyện về Varanasi, bất giác nhớ nơi đó không ít không nhiều nhưng đủ để viết những dòng này.
Trước ngày đi Varanasi, hai bạn cùng phòng ở Bodh Gaya (Bồ Đề Đạo Tràng), Marta và một bạn nữa – xin lỗi bạn nhưng tôi không còn nhớ chính xác tên, đã cảnh báo tôi về vụ tiêu chảy ở Varanasi. Hai người nhắc đi nhắc lại khả năng bị tiêu chảy ở Varanasi là cao lắm đấy, tốt nhất là chuẩn bị sẵn đống thuốc đi. Tự tin mình đã có berberin, tôi từ chối đống thuốc Marta đưa, và chỉ nhận mấy viên cacbon đen thùi lùi.
Lời dặn quả không thừa.
Nhưng Varanasi không chỉ có thế. Đến giờ tôi cũng không thể lý giải cụ thể vẻ đẹp bí ẩn và tại sao tôi đã phải ở Varanasi lâu tới vậy, trong hai tuần, không có gì nhiều để làm, nhưng nghĩ cho cùng, đã có quá nhiều thứ xảy ra trong thời gian đấy.
Một anh chàng người Nhật mà tôi gặp ở Bodh Gaya đã nói về Varanasi như thế này “Tôi yêu nơi đó, có vẻ như là kiếp trước tôi từng ở đó. Dù đúng là nó rất tệ, nhưng tôi thực sự rất thích nó”. Tôi thì chưa đến nỗi như anh chàng đó. Tôi không hoàn toàn nghĩ là mình từng là người ở Varanasi trong một kiếp nào đó, nhưng thực sự tôi nghĩ tôi từng mắc nợ nơi đó và đó là lý do tại sao tôi phải khăng khăng tới đó, trong hai tuần gần như không làm gì chỉ loanh quanh ở khu Old Varanasi giống như chờ đợi điều cần xảy ra cho đến khi nó xảy ra.
Varanasi cũng có sự thanh bình và vẻ đẹp riêng của nó. Buổi sáng đi thuyền trên sông Hằng, tôi quá lười để dậy sớm và quá tiếc tiền để bao trọn một cái thuyền mà đi như vậy, nghe đồn rất thú vị – có người nói không, chắc là tùy mùa. Nhưng có những buổi chiều nhìn xa xa, trời mây và sông giống như trộn làm một. Bất chấp ô nhiễm, bất chấp con người làm gì, Ganga khúc tại Varanasi vẫn chảy một cách hiền hòa trong mắt tôi.
Tôi có dịp lên một khu đốt xác mà trong mùa “thấp điểm” được tận dụng để làm chuồng bò bán phần, để nhìn xuống nơi đốt xác chính. Tôi nhìn cách họ thiêu một cái xác, thực sự thấy nó không tệ như người ta tưởng. Dẫu là cảnh tượng nhìn thân người co rút và xương lộ ra cũng chẳng hề đẹp đẽ và cũng không dành cho những người yếu tinh thần, nhưng tôi không cảm thấy tệ một chút nào.
Ở Varanasi khu Mới chắc chắn sẽ gặp nhiều người bản địa hơn là khu Varanasi Cũ, giống như kiểu bạn ở Phố Cổ thì sẽ gặp Tây nhiều hơn khu đô thị mới nào đấy của Hà Nội vậy. Dẫu vậy, tôi vẫn thích ở Varanasi Cũ, vì một phần nó gần sông, các lễ hội cũng dễ đến xem hơn. Và ở Varanasi, với tôi, tốt nhất không nên ra đường sau 19 giờ tối nếu đi một mình. Tôi cũng không nhớ mình có phá lệ ngày nào không, chắc là một hai ngày gì đấy thì vẫn ở trên đường sau 19 giờ với một hai người quen ở đó.
Tại Varanasi, tôi cũng có dịp gặp một anh bạn người Argentina, hàng năm vẫn đến Varanasi 6 tháng để học trống truyền thống của Ấn, ít nhất là trong 2 năm liên tiếp. Tôi gặp một cặp người Anh, cũng thích âm nhạc, ăn chay trường và có vẻ rất thú vị – tiếc là đã không nói chuyện nhiều. Một cô bạn nhỏ 17 tuổi người Hồng Công nhưng du học ở Anh đã dám quyết định đi bụi nửa năm theo chương trình học tùy chọn của trường, và bạn chọn Ấn, thực lòng tôi có chút hâm mộ bạn. Khi gặp bạn, bạn đã ở Ấn được hơn một tháng.
Và, phải, có lẽ nên kể một chút, tôi có vẻ chờ đợi mình bị “scam” ở Varanasi, và thực sự nó đã xảy ra. Buồn cười vì tôi cảm thấy nghi ngờ rất nhiều thứ ngay từ đầu, nhưng tôi vẫn “để thêm xem sao”. Cho đến khi tôi nhận ra mình đang ở một mình ở một nơi mình không hề biết đường, không có cách nào để biết mình ở đâu để báo cho người khác giúp đỡ, xung quanh là những người không biết tiếng Anh và hình như tôi đang ở một khu ổ chuột của Ấn, và hình như tôi cũng bị chuốc thuốc một chút – vì tôi bắt đầu cảm thấy hơi khác, thì tôi đã thực sự hoảng sợ. Tôi còn nhớ lúc đó mình có tìm cách chạy lên khoảng sân trên lầu trên ngó xuống tìm cách nhảy xuống hoặc chạy qua nhà hàng xóm – nghĩ lại thực tức cười – và cũng hơi hoảng chút vì nhà hàng xóm có người nhìn tôi bằng ánh mắt gì đó mà tôi không biết tả như thế nào – và tất nhiên tôi nghĩ, mình không làm cách này được rồi.
Nhưng chắc cũng may, vì cũng có nghi ngờ ngay từ đầu, nên tôi cũng còn đủ tỉnh táo để nói rằng “tui đã gọi điện thoại cho bạn, nó là người bản địa, nó biết chỗ này, nó bảo tui về nhà nó ngay.” và giở điện thoại cùi có gps (nhưng thực tế không có đường hiển thị ở cái xó xỉnh đó) cho họ xem. Tôi khăng khăng đòi về, và tôi không biết là do vậy hay do tôi để lại 500 rupees, tầm 160k tiền Việt cho họ, thì họ để tôi về. Họ dẫn tôi ra chỗ xe túc túc và bảo tôi tự nói chỗ để về.
Và cũng may phước cho tôi, khi về tới dorm thì cũng không có ai trong phòng, tôi đã ngủ luôn cả mấy tiếng đồng hồ, li bì đến nỗi khi tỉnh dậy cứ tưởng mình ngủ mấy ngày. :))))
Nhưng dù sao, thực tình là Varanasi là một nơi thú vị. 🙂
Và nói rộng ra hơn, Ấn luôn là một nơi thú vị.
Tôi đã từng đến Ladakh trong chuyến đi đầu tiên. Nó đẹp và dễ thương vô cùng, nhưng cũng không hề dễ dàng. Nơi đó, lần đầu tôi biết đến chuyện độ cao ảnh hưởng trạng thái thể lý của con người thế nào, khi xe đi đến sông Nubra phải qua nơi có độ cao tầm 4000 mét, và là nơi tôi bị chóng mặt, đi như kẻ bị say và, lại bị đau bụng, muốn ói mà không ói nổi. Đi xe cảnh đẹp mà không thể mở mắt ra nổi, may ở băng ghế sau có chỗ cho nằm.
Rajasthan, nơi tôi gặp nhóm của Chirag, cả lũ có một buổi đêm cắm trại cùng nhau ở giữa một lòng sông cạn để ngắm sao. Hai đứa con gái giữa một đám năm bảy thằng con trai, gặp lần đầu, nhưng lại cảm thấy mình rất an toàn – và thực tế là đã rất an toàn. Mẹ Chirag thậm chí còn tặng tôi một bức tượng nhỏ của thần Voi Brahma để được may mắn. Tôi nghĩ dù chuyến đi sau tôi không mang theo nhưng đúng là tôi luôn gặp may mắn khi đến Ấn Độ. Mà tôi luôn thấy mình gặp may mắn, dù là tôi có đi đâu, ở đâu…
Thực ra tôi cũng không quá thèm cảm giác lang thang. Trong chuyến đi bụi để đi chơi hơn một tuần – trừ chuyến đi đầu tiên bỏ (nghỉ) việc đi bụi thì không nói – ở Myanmar, tôi cũng có chút cảm giác tội lỗi vì mình đi chơi trong khi mọi người – ngay cả nơi tôi đến lẫn ở nhà – có thể đang học tập, làm việc. Còn tôi thì lang thang thưởng thức cảnh vật con người ở đâu đó trong nhiều ngày như vậy, có vẻ không đúng lắm. Nhưng cảm giác đó dần trôi đi sau chuyến đi thứ nhất. Tất nhiên thỉnh thoảng nó sẽ hiện ra nhưng chỉ là lời nhắc nhở chứ không còn là cảm giác tội lỗi như lần đầu nữa. Tôi thích mình ở một chỗ nào đó tương đối lâu, rồi sau đó mới đến một nơi khác hơn là các chuyến đi ngắn ngày cưỡi ngựa xem hoa. Tại sao tôi thích đi một mình? Nếu không đi một mình, tất cả các trải nghiệm kể trên nó sẽ không xảy ra, hoặc xảy ra theo một cách hoàn toàn khác. Tôi cũng không có dịp dành thời gian nhìn nhận bản thân nếu đi với người khác nhiều bằng khi đi một mình. Tôi cũng sẽ không có dịp quan sát mọi thứ nhiều như vậy theo góc rất chủ quan cua mình.
Hôm nay chắc là có đủ duyên nên tôi mới viết ra những dòng mà tôi đã nghĩ để dành riêng cho mình. Có thể vì tôi nhận ra mình có thể quên đi ít nhiều các sự kiện cụ thể, chỉ nhớ đại ý nên muốn ghi lại. Và cũng vì bài viết đề cập ban đầu làm tôi nhớ tới Varanasi trong một buổi trưa âm u và nhạc trầm lắng như hôm nay.