Vài điểm nhỏ:
- Đây không phải review sách hay cảm nhận gì về cuốn sách nổi tiếng đó cả, dù sách thuộc hàng kinh điển, và mình biết tên, nhưng thừa nhận là hiểu biết của mình chỉ dừng lại ở tên sách, tác giả cũng không nhớ. Nhưng mình thích tên sách.
- Tuần rồi mình lại trốn “xã hội” lên núi. Tu cũng chẳng phải, nhưng không tu cũng chẳng phải. Nói chung là trốn lên núi tách biệt một vài ngày. Ai đã từng giữ được im lặng, cảm nhận được sự yên tĩnh và “enjoy” – không biết dịch thế nào vì cũng không hẳn là “tận hưởng”, việc ở một mình và nhìn lại chính mình, thì việc lâu lâu tách mình ra im lặng là một việc gây nghiện. Và, bài viết này, chia sẻ lại một phần nào chuyện trốn lên núi đó.
- Nói thêm dông dài, mình không còn thích chia sẻ trên facebook nữa. Thực chất thấy nó quá bát nháo và xô bồ, tốn thời gian nữa. Dù thừa nhận nó có những nét hay riêng – cái gì cũng có 2 mặt, nhưng hiện tại thì mình thích cảm nhận việc đọc và xem hơn là chia sẻ cá nhân cái gì đó trên đó, nên có lẽ “định cư” chia sẻ ở đây nhiều hơn một thời gian.
Dài dòng rồi, giờ vô chuyện chính.
Pa Pae (đọc là “pa- pé”) nằm ở giữa Chiang Mai và Pai. Ở đó có một cái làng nhỏ, trên núi, và có một trung tâm thiền nhỏ, do một vị sư Thái – vốn là bác sĩ học ở Thái, xong qua Pháp học Master và PhD về Education – Giáo dục, rồi không rõ sao đó lại đi tu tới giờ chẳng cũng 9-10 năm gì đó, mở ra từ năm 2015.
Nếu như các trung tâm Vipassana khác thường yêu cầu thiền sinh phải thực hành và ở lại trung tâm theo đúng tiêu chuẩn khóa là 7 – 10 ngày (chưa kể 1 ngày là ngày 0 và/hoặc 1/2 – 1 ngày kết thúc, sẽ thành 9 – 12 ngày), thì Pa Pae tổ chức các khóa thiền gần theo kiểu Vipassana – tức là tịnh khẩu, ăn chay, không sát sinh, không mặc đẹp, không ngủ giường xa hoa, không đụng chạm người khác giới, và thực hành thiền vào các giờ cố định trong ngày, chỉ trong 3 ngày. Tuy nhiên, ai thích đều có thể ở lại thêm. Nói chung là nó rất rất nhẹ nhàng so với tu truyền thống của Vipassana. Các bài Dhamma hay Pháp thầy giảng cũng không phải là các bài Pháp hay nghe được trong các bài Dhamma, như là về Nirvanda (niết bàn), Samadhi (trạng thái này mình không biết tả sao). Các bài nói thường chỉ là về các tác dụng của Thiền, văn hóa Phật giáo của người Thái, các đạo đức, về trực giác (intution), về chỉ số EQ, v.v. cực kỳ nhẹ nhàng.
Số lượng người tham dự khi mình đến tu cũng không nhiều, ban đầu là 13, sau có 2 bạn không tham gia nữa, cố định ở con số 11 cho đến hết khóa.
Đa phần các bạn là người châu Âu: 2 Ba Lan (couple), 2 Pháp (1 già 1 trẻ, nữ), 2 Mỹ (1 già 1 trẻ, nam), 3 Úc (3 cha con), 1 Séc và 1 Việt. Cặp couple bỏ ngang là người Đức.
Pa Pae đẹp, mọi người có thể xem hình thêm ở dưới:
Jpeg
Jpeg
Thời tiết cơ bản là sáng (sau 8 giờ) thường bắt đầu có nắng nhẹ, nhưng đẹp nhất tầm 10-16 giờ, nắng, gió và trời mát. Sau 16 giờ thường bắt đầu lạnh hơn chút. Tối trời lạnh, khi mình ở nhiệt độ xuống tầm 9-12 độ vào buổi sáng khoảng 5-6 giờ, đêm chắc lạnh hơn nữa. Sáng dây trước 7 giờ sương mù sẽ giăng khắp lối, cây cỏ ướt cả. Nhưng mà đẹp lắm.
Tóm lại là, nếu ai muốn thử một thời gian lâu lâu tách ra, lắng mình lại, nghe bản thân, nhưng lại quá sợ khi nghĩ đến việc ở một mình quá lâu, và nghe mấy bài giảng quá phức tạp gì đó về tôn giáo (cái đó thường là ý nghĩ ban đầu thôi, khi hiểu sẽ thấy khác), thì Pa Pae là một nơi tuyệt vời.
À, đây là website của trung tâm: http://www.papaemeditation.org/en
Mình không rõ Làng Mai tu thế nào, cũng như có thể ở một số Thiền viện ở Việt Nam có thể còn hay hơn nữa, nhưng nói thật là mình chưa có duyên tu thiền ở Việt Nam, nên cũng không thể chia sẻ gì được cả.
Bài viết này cũng để tạm gọi là đáp lại những thông tin mà mọi người đã chia sẻ đâu đó trên mạng về những điều khác nhau. Mình nghĩ đã đến lúc mình chia sẻ nhiều hơn với mọi người, vì mình nhận cũng khá nhiều rồi.
Hy vọng ai đang cần một nơi yên tĩnh tịnh tâm trong thời gian ngắn, thì bài này có thể giúp ích.