Mùng 2 Tết – 11.02.24

28 Tết, chở mẹ đi Tao Đàn chơi với 2 vợ chồng thằng bạn thân. Ừ thì tao không đi đám cưới mày được, nên mày qua VN để nhận quà cưới cũng được. =))

Cả năm và những ngày cuối năm lẫn đầu năm đã dành cho mẹ. Mùng 2 Tết, đi cà phê với bố. Giờ đang ở quán, tính làm việc mà đúng là vấn đề không phải ở nơi làm việc, mà là ở bản thân, cứ đụng đến việc là sẽ bị lười. Nên là giờ đang hối hận, đúng ra mình phải mang màu vẽ và giấy, thay vì máy tính, vì chỗ mình ngồi đây, trời thì đầy nắng, cây thì xanh lá trời xanh lục, nhà mái ngói và lá rụng đầy trên mái tôn nên nó vừa nâu vừa đỏ vừa vàng, rất thích hợp để vẽ. Nhưng, lần nữa, hối hận vì không mang giấy bút gì cả. Hối hận cái nữa là không mang theo bình nước. Bình cũ đã mất chưa mua lại được, sau Tết mới được giao, nhưng có mấy cái bình không chịu nhiệt ở nhà, đúng ra nên mang theo, chứ bình trà này, sau khi đã uống 1 ly cà phê sữa, mình đã thấy phê chịu không nổi, nên là nguy cơ bỏ dở, vì bụng đang có dấu hiệu biểu tình rồi.

Hơ hơ, mới năm mới mà đã than thở rồi sao. =)))

Nói vậy chứ mình cũng đang cảm thấy đang ở một không gian khá dễ chịu, trừ việc nếu không có tiếng nhạc thì sẽ còn thích hơn. Quán ngày Tết không gian khá tĩnh, và một mình mình đang ở trên lầu, nhìn ra không gian khá là mở. Nếu nghiêm túc làm việc được thì tuyệt vời.

Khai bút kiểu gì vậy? =))) Mình cũng không biết. Năm rồi là một năm mình học được RẤT NHIỀU. Học từ những chuyện của bản thân và của những người thân. Đều có chữ “thân” cả nhỉ, dù năm ngoái không phải là năm con khỉ. =)))

Năm nay mục tiêu của mình khá là đơn giản. Đầu tiên là sắp xếp lại cái đống lộn xộn trong đầu thành những thứ có hệ thống. Có thể tập trung hơn. Mình không có ADHD nhưng không thể tập trung được lâu. Có rất nhiều thứ mình cần chấn chỉnh.

Năm mới, cũng không biết có gì đặc biệt, dù sao cũng là một cột mốc gì đấy, nên là thôi cứ có hy vọng gì đó tốt hơn. Một năm an yên cho mọi người. Dù là ai đi nữa.

14.11.2023

Lâu lắm không viết gì.

Sau bao ngày gieo hạt, bao lần thất bại, cả túi hạt không có cây nào lên, rồi gieo vài chục cây chỉ có 3-4 mầm nhú. Rồi đám 3-4 cây đó chống chịu bao nắng bao gió để lụi tàn giờ chỉ còn 1 gốc. Không có hy vọng gì, thực sự không có hy vọng gì bé đó nó có thể lên hoa, mong nó sống được là tốt rồi.

Vậy mà, tin được không, sáng nay mở cửa ra, thấy cái nụ bé bé mà không thể tin vào mắt mình. Cái niềm vui đó nó âm ỉ làm mình không thể không ngoác miệng ra như một đứa dở người khi nghĩ tới nó.

Cái nụ be bé ấy, giống như là tia hy vọng sau 1 đống thứ lên bờ xuống ruộng, không chỉ cho cây mà còn cả cho người. Sau tất cả, cây vẫn lên hoa, dù là chờ bao nhiêu năm đi nữa.

Gửi tặng mọi người niềm vui nho nhỏ và cả hy vọng nho nhỏ của mình hôm nay.

4/3/23

Hôm nay tôi muốn viết về tình yêu hay là những thứ tương tự thế. (?)

Sau 40 năm sống với nhau, cuối cùng bố mẹ tôi cũng sắp tới bước chính thức li hôn. Và họ chọn sau khi li hôn là trở thành kẻ thù không muốn nhìn thấy mặt nhau hơn là trở thành bạn bè hoặc người quen cũ. Ít ra là tình hình bây giờ là vậy. Tôi cũng không biết sau này khi gần đất xa trời hơn 1 chút thì họ có cải thiện được thành người quen cũ, người lạ-đã-từng-yêu hay không.

Dù sao, tôi nghĩ là họ cũng đã từng yêu nhau. Mẹ còn yêu bố không, tôi nghĩ ngay cả bà cũng không xác định được. Có thể nó là tình yêu đã bị méo mó thật, có thể nó chuyển dạng thành ghét – ồ, tới đây thì tôi nhận ra nó cũng chỉ là một dạng khác của tình cảm, chẳng phải tôi cũng từng viết như vậy vài lần trên blog này rồi sao. Bố tôi thì tôi có thể rõ là chỉ còn cảm giác khinh ghét với mẹ, dù sao ông cũng là người chủ động. Còn tôi, tôi chỉ cảm thấy tất cả giống như là một câu chuyện của gia đình một ai đấy, mà đáng tiếc là những đứa con bị kéo vào dù chúng không muốn bị kéo vào một chút nào, dù là còn nhỏ hay đã lớn. Luyến ái, dù là yêu ghét hận thù, đều là đặt tâm ý của mình lên người khác.

Một người bạn có lần nói với tôi, “Thực ra tôi cũng ngưỡng mộ Vịt lắm, vì nếu thích ai đó thì sẽ cho người ta biết.” Khi nghe bạn nói, tôi cũng cảm thấy giống như là chuyện của ai đó khác, không còn là chuyện của mình nữa. Vì dẫu tôi từng thích rất nhiều người, tôi lại cảm thấy cuộc đời đó đã xa lắm rồi. Mẹ bảo tôi chịu ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân của bố mẹ nên mới như vậy, kiểu như không yêu ai. Nó đúng, nhưng cũng sai. Vì chuyện của bố mẹ thì từ lâu rồi, trong lúc đó tôi thì vẫn có thời đi thích nhiều người cơ mà. À, tất nhiên là thích lần lượt, chứ không phải 1 lúc thích vài ba người. Có vẻ nhiều người nói về tình yêu nam nữ như một thứ gì đó hay ho, nhưng thực sự trong đám bạn đã lập gia đình của tôi, tôi thấy đa số đều là từ thích rồi lấy, không hẳn là yêu rồi lấy. Có thể tình yêu hay điều tương tự nó đến sau, có thể nó không đến, nhưng tình nghĩa cũng từ từ chen vào, nên mới thành một gia đình bền vững. Còn nếu may mắn là tình yêu thực sự từ đầu, không phải chỉ là “rất thích”, có bao nhiêu người thực sự gặp được nhỉ? Nhưng dù sao, chuyện tôi thích ai đó nó cũng đã xa lạ rồi. Tất nhiên, nếu nghĩ tới việc đồng hành cùng ai đó, giống như từ người ta nói về vợ chồng rất hay: bạn đời, bạn có thể đồng hành tới cuối đời, thì cũng hay, tôi cũng chẳng phản đối. Nhưng nếu đi một mình, tôi thấy mình ổn.

Bạn tôi có hỏi “Rồi m nghĩ tới khi già sẽ thế nào chưa? Ốm đau nằm liệt rồi sao? Ai chăm? Có tiền còn đỡ, không có tiền thì… chậc”. À chuyện tiền nó là một phạm trù khác. Dù vậy, nói thật là tôi cũng có nghĩ tới chuyện già hoặc ốm đau, nhưng thực sự vô thường, chuyện gì tới thì nó tới. Nếu tôi vô phúc bệnh mà không có tiền hoặc không có ai bên cạnh, thì cũng là điều dù muốn dù không, tôi cũng phải chấp nhận.

Có điều là, dù tôi muốn đi một mình, sống cuộc sống của riêng mình, hiện giờ tôi cũng không thể làm được. Mọi thứ trên đời là sự lựa chọn. Và tôi thực lòng mong rằng dù mình chọn điều nào, thì mình cũng không hối hận. Dù sao, nó cũng chỉ là một bài học mà tôi sẽ học trong cuộc đời này. Tôi thực sự hy vọng rằng mình vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra được trách nhiệm của mình trong mọi đường mà mình chọn, không đổ lỗi. Nhưng mà, tôi đùa với ai chứ, rõ ràng tôi vẫn đang cảm giác tiếc với sự lựa chọn mà tôi cho rằng nó nên như vậy. Định luật III Newton đúng với thế giới vật chất mà tôi đang sống, dù là vật lý hay là tâm thần. Ha, việc hiểu rõ lý thuyết với việc đâm đầu vào thực hành quả là còn xa nhau lắm. có lẽ vì vậy mà tôi nên thông cảm hơn với mẹ khi bà còn quá nhiều vướng mắc không thể buông bỏ được. Dù sao, bài học của mỗi người thì cũng chỉ có tự mỗi người rút ra được thôi, tôi cũng còn đang học bài của tôi chưa thông mà.

Dù sao thì life is a journey, babe.

“Do you like you?” – Goodbye 2022

Năm nay covid đã ít nhiều vắng bóng, nhưng thực sự là 1 năm không dễ dàng gì cho mình và những người xung quanh mình.

A ba mất vì ung thư, bạn B thì mất 2 đứa con, bạn C thì xém ly dị, D mấy lần nhắn muốn tự sát vì chủ nợ đen dí tới tận nhà. Mình thì chạy khùng điên từ tháng 6 tới tháng 12, vừa học vừa làm chỉ để trốn chạy không ở nhà nhiều. Cả 1 đống lần mượn rượu để có thể nói ra những lời bình thường không thể nói, dù biết nó (rượu) chẳng tốt đẹp gì.

Dù sao, năm 2022 là 1 năm đáng ghi nhớ. A ba mất nhưng đã đi Úc và có lẽ sẽ có cuộc đời mới ở đó. B thì thực sự mình không biết nói sao, bạn có quá nhiều mất mát mà vụ 2 đứa con chỉ là giọt nước trong một ly đã đầy chỉ chực tràn lắm rồi, mình cũng không biết bạn sẽ ra sao trong 2023, nhưng bạn đã vượt qua 2022, dù có đau thương mất mát tới cỡ nào chăng nữa. C thì cũng đã làm hòa với chồng, và dù vẫn chưa hoàn toàn ổn, bạn cũng đã bắt đầu có cuộc sống mới. D thì có vẻ cũng đã phần nào bớt hoảng sợ. Bạn đang làm việc cật lực để có thể trả được nợ cho bọn xã hội đen. Còn mình, đang đâm đầu làm 1 chuyện mà mình cũng không biết thế nào, nhưng làm thì làm thôi, cũng đã xin nghỉ chỗ làm yên bình hơn 3 năm, để lần nữa dấn thân vào chốn mơ hồ. À, và dù sao vụ học hành cũng đã ra được cái gì đó.

Bữa nghe bài “Try” của Colbie Callait tự nhiên muốn rơm rớm. Ừ nói chung là phải luôn yêu thương mình trước, thì mới có thể làm được mọi thứ. Thật đấy, mọi thứ.

Thế nên, ngày cuối cùng của năm, chỉ muốn nhắc mình là, dù thế nào thì cũng cần nhớ câu hỏi “Do you like you”. Thế là đủ.

Tạm biệt 2022.

À còn đây là bài Try

03.10.22

Ngộ ghê, yêu quá sẽ trở nên căm thù nhau. Yêu rồi căm thù hoài sẽ mệt, nên chúng ta sẽ dần hiểu ra sau khi trải qua hỉ nộ ái ố tất tần tật, rằng nó cũng chỉ là 1 trò chơi. Và cuối cùng, chúng ta cũng chỉ là những người yêu bản thân mình nhất.

“Nghiệp quật”

Lần đầu tiên tôi uống cà phê trứng là ở cà phê Giảng. Chắc cũng gần chục năm về trước. Uống thấy nó thật tanh thât chẳng ngon gì cả, dù vốn chỗ đấy nổi tiếng, ai cũng khen hoặc ít ra là không chê dở. Từ đấy tôi có ác cảm về cà phê trứng. Đến nỗi, dù vài lần nhiều người rủ lại ra Giảng vào các dịp ra HN khác nhau, hoặc nghe ai đó nói về cà phê trứng là tôi kiểu sẽ bĩu môi lên trong bụng “ôi chao có thể uống được cà phê tanh thế à”. À tất nhiên, với cái tựa là “nghiệp quật” thì mọi người có thể dễ dàng đoán được là bây giờ tôi lại là đứa không nghiền, nhưng chỗ nào uống cà phê là tôi sẽ gọi cà phê trứng, xác suất tới 90%, nếu nó có trong menu.

Có rất nhiều thứ khác trong đời, vào một thời điểm nào đấy, tôi có thể dễ dàng chê cái này, khích bác cái nọ, cho đến khi bị quật vào mặt những thứ mà mình từng chê, hoặc trở thành đúng cái kiểu mà mình từng không thể hiểu nổi tại sao lại có người như thế, lại hành xử như thế. À biết rồi nhá, tại vì mày chưa bao giờ ở hoàn cảnh đấy, hoặc chưa đủ “thấm” để hiểu sâu hơn, với con mắt hời hợt thì nó là thế, nhưng đến khi chính mình lâm vào hoàn cảnh tương tự và có cách hành xử tương tự thì mới “rồi, hiểu”.

Cách đây vài ngày, có một người nói với tôi rằng tại sao sau khi tức mình chửi người cho đã “nư” thì một lúc khác khi bị chửi lại, họ đã đè nén lắm rồi mà người kia vẫn không hề cho họ “hiền”, lại chửi họ là sao. Khi tôi nhắc lại chuyện họ cũng chửi y vậy, và cái họ nhận được là cái họ đã từng trao cho người kia (hoặc người khác) thì họ im và nói “thì cũng đã nhịn rồi mà, bên kia cứ làm tới”.

Thực ra thì tôi sau nhiều lần lên bờ xuống ruộng, bị đạp vào mặt cái mình nghĩ và đối đãi với người ta thì nhận ra là những gì mình nhận được hoặc cảm về người ta, là cái mà mình đã từng nghĩ và làm cho người khác, những thứ khác. Chỉ đơn giản là mình không nhận ra khi mình được trao trả lại những thứ ấy, mình chỉ cảm nhận được là “bây giờ mình đang tử tế tốt bụng”, mà quên đi rằng mình cũng chẳng khác họ đâu, chỉ là mình nhận lại những thứ mình đã trao đi thôi. Thế giới này, thực ra là sự lặp lại. Bên trong hay bên ngoài, nó đều là sự phản ánh qua lại mà thôi. Vậy nên mới có câu “tâm an vạn sự an” là vậy.

“Little things” hay là chuyện dưới 100 chữ (1)

  1. Lấy xe ra, theo thói quen, de xe lui, hơi vướng, hơi loay hoay. Chú giữ xe đi tới. “Làm gì tội vậy con, sao không tiến về phía trước mà lại đi lùi vậy. Chắc trước giờ quen lùi ha, làm gì cũng phải nghĩ tới tiến chứ.” Lúc này mới nhìn đường “tiến”, thoáng thiệt luôn, lấy xe cái rẹt.
  2. Làm bài sai 1 phần, tiết kiệm, loay hoay cả 10 phút tháo ghim, đóng lại. Cuối cùng từ bỏ, mang ra tiệm, cái rẹt. 5 phút.
  3. Trời nóng. Xe nóng. Người nóng. Mà đi đường, ngước nhìn trời. Ánh sáng, ta nói nó lung linh gì đâu. Mây, mặt trời và tia nắng trời ơi đẹp. Cầm lòng không đặng, dừng xe, chụp cái hình. Tính ra chạy giữa trưa nắng, 2 tiếng, chỉ để sửa lỗi 1 phần cực nhỏ in sai đóng lại và nộp lại, nhờ vậy mà có đứa mới lết ra đường và thấy trời đẹp vậy. Tốt thì không tốt, nhưng tệ chỗ nào?

10/07/22 – for myself with love

Dạo này bận tối mặt. Đi từ sáng, lết về nhà thường 9-10g, cạn kiệt năng lượng thì cũng không hẳn, nhưng đúng là rất nhiều lúc mình không muốn ra khỏi giường vào sáng sớm, còn tối thì cứ mắt thao láo như cú, dù mệt rã nhưng không ngủ ngay được.

Còn bài nhiều chưa trả nợ. Vì tối mệt và dù không ngủ được thì nó cứ như là gắn với cái giường rồi, không có sức để viết bài nữa. Trở mình còn có cảm giác không có sức để mà trở mình.

Và rồi có một hôm, nó lại đến, ngay trưa. Đau quặn lại. Lâu lắm mới có trận đau như thế, chắc lần cuối là là từ 2015 nhỉ. Nhưng còn đỡ hơn hồi học đại học, toàn đau trong đêm; hồi đấy chịu đau giỏi ghê, nhiều đêm vậy mà không kêu ai lấy một tiếng.

Nhưng nó còn thương mình lắm, đúng 1 lần thôi, và hơn 1 tuần rồi nó không ghé nữa. Hy vọng là không ghé luôn :))).

Dạo này mình đang có nhiều chuyện xảy ra ghê. Không chỉ là bận.

Thương mình nhiều nè. Thương mình rất là nhiều luôn. Nhắm sức nha, đừng cố quá, vì chỉ mình biết sức của mình, biết khả năng của mình, và biết những chuyện mình đang gặp. Hứa nha, không cố quá nha. Ráng ngủ ngoan, ăn uống đàng hoàng, làm những chuyện cần làm.

Thương mình nhiều… Mọi chuyện rồi sẽ qua.