Lào (p1)

Trước khi vào câu chuyện:

1. Đây là chuyện kể theo trí nhớ, và theo cảm xúc, cho nên sẽ có thể chuyện nọ xọ chuyện kia theo tâm trạng người viết.

2. Tạm thời lưu ý 1 đã, các mục khác cần bổ sung sau.

Ngày 1 – 30/4

Kể ra ngày đầu tiên cũng không có gì đáng nhớ, ngoại trừ ngồi lay lắt ở sân bay do máy bay đến trễ hơn nửa tiếng. Hehe, đùa đấy, có khối thứ để kể chứ.

Đầu tiên là sau khi check in rồi thì mới nhận ra mình khát nước dễ sợ. Tất nhiên là chờ ở khu vực chờ thì phải uống nước mua ở trong khu vực chờ rồi, còn nước ở ngoài mang vào đâu mà uống.

1 chai nước loại thường, 500 ml, ở trong sân bay (gọi vậy cho nhanh) bán 2$.

@@

Nghĩ sao vậy trời. Mua ngoài cho là 20k (1$) là đã cắt cổ. 2$… Sặc. Thôi chờ lên máy bay họ phát nước còn hơn.

Ngoài trời mưa một chút.

Cuối cùng thì cũng đến lúc lên đường.

Máy bay transit ở Cam. Nhóc ngố nhớ câu chuyện Nab kể, hồi Nab đi Malaysia transit ở Sing, với VNA, phải xách hành lý chuyển máy bay, làm mình lo lắng. Chẳng thấy họ nói gì đến vụ xách hành lý cả, nên ko biết có cần xuống xách hành lý không. Thực ra trong ba lô cũng chẳng có gì, chỉ có mấy bộ quần áo, cái áo mưa. Rồi mấy đồ linh tinh như xà bông, dầu gội, v.v. Nhưng nghĩ đến chuyện lang thang 4 ngày không thay đồ hay phải mua đồ ở đấy mặc thì cũng ngại lắm. Nhưng nghĩ bụng, kệ, chuyện gì tới phải tới.

Ừ, thì cũng không sao. Rõ là nhóc ngốc. 🙂 Vì máy bay không đổi, nên không phải chuyển hành lý, vả lại người ta nói mang hành lý xách tay xuống máy bay thôi, chứ ko phải hành lý kí gửi. Hì hì…

 

Đến Viêng Chăn chừng hơn 7 giờ tối. Loay hoay hỏi xe, người ta nói giờ này hết bus rồi, tuck tuck ở sân bay ko có, chỉ có xe hơi loại mười mấy chỗ thôi. Chậc. 8$… đắt cắt cổ… nhưng mà quan trọng hơn là cũng chẳng biết đi về đâu, nói đại Sabaidee guesthouse, theo như hướng dẫn trong sách lonely planet vậy.

À, kể chuyện mua sim nữa chứ. Mình chọn mua sim 3g để lên net. Anh bán hàng hỏi mình người Việt à? Gật đầu. Thế là anh ấy nói tiếng Việt… Vậy mà mình quên ko hỏi là anh có phải gốc Việt không. Lúng túng cứ như con gà mắc tóc ấy, trời ạ. 30 rồi chứ ít gì, với cả có phải lần đầu đi ra khỏi VN đâu… Sim 25k kip, mình ko có tiền lẻ, đưa 40k, anh ấy tìm ko thấy đủ tiền lẻ, bảo thôi bán em 20k thôi. 😛

Quay lại chuyện xe. Lên xe đi có 3 người (trừ tài xế). Hai bạn còn lại, hình như 1 người dân bản địa – hoặc Thái, người còn lại là Hàn hay Nhật gì đấy. Hai bạn kia hình như có quen nhau – hay đi cùng nên bắt chuyện thì ko biết, nói chung là nói chuyện với nhau bằng tiếng gì đấy mình ko biết.

Lên xe thì bạn Thái hay Lào nói chuyện với chú lái xe, bạn Hàn/Nhật thì ngồi im.

Đến chỗ xuống của bạn người Lào (cứ cho là vậy đi), bạn Hàn/Nhật bỗng chạy lên phía trên hàng ghế mình ngồi (sau tài xế) để nói gì đó với tài xế, rồi lấy tay chỉ trỏ vào mình, vào bạn đó, và giơ 3 ngón tay lên. Hai người nói qua nói lại, còn mình thì “Cái quái gì thế này!!! Sao lại chỉ trỏ mình, trời ạ!”

Được 1 lúc, chịu hết nổi, khi bạn đó quay sang mình, chỉ mình và cười rất tươi, đồng thời gật gật và nói gì đó với tài xế thì mình hỏi “Hey, có nói được tiếng Anh không?” Hắn trả lời “có”. “Cậu nói gì với tài xế đó? Tui ko hiểu? Mà cậu biết tiếng Lào sao? tưởng cậu ko biết chứ?” “Đâu, tui nói tiếng Thái, có biết tiếng Lào đâu. Tui nói là xe đáng lẽ 8$ là cho tất cả mọi người, chứ ko phải 8$/người. Mình có 3 người, vậy là một người phải được trả lại ít nhất 40k, hoặc 2.5$. Gục gặc… nhưng mà nghĩ bụng “chú lái xe chịu thì mình ngạc nhiên, nhưng thôi tin vào tính thiện của con người đi”.

Quay sang hỏi tiếp “thế chú ấy có chịu ko?”

“Tui nói nãy giờ mà ổng có chịu đâu. Ở Lào taxi họ thật là không có tử tế như ở Thái. Ở Thái là họ ok liền à”.

“Ủa vậy là du học sinh à? Người nước nào?”

“Không, sinh viên ở Nhật nhưng mà đi chơi ở Thái và giờ là Lào thôi.”

“…”

(tạm thế, còn tiếp vụ nhà trọ cho ngày đầu cơ, vui lắm @@)