10/07/22 – for myself with love

Dạo này bận tối mặt. Đi từ sáng, lết về nhà thường 9-10g, cạn kiệt năng lượng thì cũng không hẳn, nhưng đúng là rất nhiều lúc mình không muốn ra khỏi giường vào sáng sớm, còn tối thì cứ mắt thao láo như cú, dù mệt rã nhưng không ngủ ngay được.

Còn bài nhiều chưa trả nợ. Vì tối mệt và dù không ngủ được thì nó cứ như là gắn với cái giường rồi, không có sức để viết bài nữa. Trở mình còn có cảm giác không có sức để mà trở mình.

Và rồi có một hôm, nó lại đến, ngay trưa. Đau quặn lại. Lâu lắm mới có trận đau như thế, chắc lần cuối là là từ 2015 nhỉ. Nhưng còn đỡ hơn hồi học đại học, toàn đau trong đêm; hồi đấy chịu đau giỏi ghê, nhiều đêm vậy mà không kêu ai lấy một tiếng.

Nhưng nó còn thương mình lắm, đúng 1 lần thôi, và hơn 1 tuần rồi nó không ghé nữa. Hy vọng là không ghé luôn :))).

Dạo này mình đang có nhiều chuyện xảy ra ghê. Không chỉ là bận.

Thương mình nhiều nè. Thương mình rất là nhiều luôn. Nhắm sức nha, đừng cố quá, vì chỉ mình biết sức của mình, biết khả năng của mình, và biết những chuyện mình đang gặp. Hứa nha, không cố quá nha. Ráng ngủ ngoan, ăn uống đàng hoàng, làm những chuyện cần làm.

Thương mình nhiều… Mọi chuyện rồi sẽ qua.

Linkin Park

Mình biết nhiều nhóm Rock khác trước Linkin Park.

Ví dụ như Nightwish, nhóm nhạc năm cuối ĐH được B giới thiệu.

Ừ phải, mình biết rock tương đối muộn. Dù trước đó mình “giả vờ” nghe nhạc rock, nhưng thực sự chẳng biết gì cả, cũng chẳng thực sự biết nhóm nhạc nào cả.

Dù mình thích Nightwish, nhưng Linkin Park mới là nhóm nhạc Rock mà mình thực sự thích.

Bài đầu tiên mình nghe và thích liền, chắc là In the end. Đợt đấy còn MTV, mình nhớ là mình nghe trên MTV. Lúc đấy tiếng Anh dốt lắm, bây giờ không hoàn toàn khá hơn, nhưng chắc do trải đời hơn 1 tí nên nó thấm hơn 1 tí, nhưng gào lên “in the end” cũng thực sự thú vị.

Hôm nay mình viết về Linkin Park, vì dạo này mình thèm nghe lại mấy bài cũ của nhóm kinh khủng. Numb cực kỳ hay. Và thấm. In the end thì khỏi phải bàn, bài đầu tiên luôn là bài ấn tượng.

Nhóm mới ra bài mới. Không bàn về lời, riêng nhạc, tự nhiên nó hơi chói với mình. Cảm giác sau khi Chester mất, nhóm ra nhạc vẫn ổn, nhưng mình không còn cảm thấy điều mình từng cảm.

Dù sao, cũng cảm ơn Linkin Park thật nhiều, mình vẫn nghe nhạc của nhóm mỗi khi mình cảm thấy muốn nghe và muốn gào thét với cả thế giới bé nhỏ xung quanh mình.

10/5/22

Hôm nay mình buồn

.

.

.

.

.

ngủ.

Mà thực ra hầu như ngày nào mình cũng buồn

.

.

.

.

.

ngủ.

Bài viết nhảm tới đây là hết, cảm ơn quý vị đã mất vài giây tới vài phút đọc mấy chữ nhảm này.

Đó là một buổi sáng ướt đẫm sương. Sương ướt đầy cành cây ngọn cỏ, giăng đầy trên tơ nhện, cứ ngỡ như mưa vừa qua.

Đó là một buổi sáng, mắt nhắm mắt mở tìm đồng hồ xem có trễ giờ đi làm hay không, đầu ong ong và vẫn choáng váng vì đã uống quá nhiều đêm hôm trước.

Đó là một buổi sáng, nhìn lên bầu trời, xuyên qua kẽ lá, nắng lấp ló khiến màu xanh của lá bừng lên một vẻ đẹp vừa yên bình vừa rực rỡ.

Đó là một buổi sáng, chạy xe chầm chậm đầu nghĩ miên man đủ thứ chuyện trên đời, vui hay không vui, những chuyện đã trải qua, chưa trải đến.

Đó là một ngày, nghe câu chuyện đau lòng của người khác, bất giác mình cũng đau lòng mà cười phá lên.

Đó là một ngày, trên chuyến tàu nhìn ngắm cảnh vật chạy qua, tự nhiên lại xúc động muốn khóc.

Đó là một ngày, rồi thêm một ngày. Rồi lại một ngày.

Biết sao không, làm người ấy, dẫu đau khổ hay sung sướng – thực ra từ “suffer” dùng trong câu tiếng Anh mà người ta gán là Đức Phật dạy ấy “life is suffering”, nó không phải là đau khổ, nó có thể là sung sướng nữa – cái quan trọng là, cảm nhận được tất cả những thứ ấy. Hạnh phúc, mất mát, đau buồn, vui vẻ, tất cả các cảm xúc, tất cả mọi chuyện xảy ra, thực sự nó làm cho con người tầm thường nhưng cũng trở nên phi thường. Nó thú vị lắm, thực sự là thú vị.

6.4.22

Thực sự là nếu không còn yêu nữa, và cũng cảm thấy việc về nhà chỉ là một nghĩa vụ, thì nên cắt đứt.

Níu kéo chỉ có giá trị khi còn lại chút tình cảm gì đấy, nhưng một khi nó đã cạn, níu kéo có khi sẽ chuyện chút tình cảm còn lại sang hình thái khác, thái cực khác, ngán ngẩm chẳng hạn, thì sẽ khổ cho tất cả mọi người xung quanh. Và trước hết, là chính bản thân người níu kéo.

Nói dễ, làm khó. Đôi khi tự hành hạ bản thân lại cho cảm giác “sung sướng” hơn là cảm giác “không còn lại gì” – cảm giác giống như đối diện sự vô nghĩa của cuộc sống.

31.03.2022

Con mèo con mới đẻ 26.03 bị bỏ rơi đã chết lạnh sáng nay. Nghe bảo vậy.

Cũng không biết nói gì hơn. Thực ra không buồn, có khi chết lại là tốt cho nó. Nhưng cũng không vui.

Chỉ muốn ghi lại vậy thôi. Cảm ơn bé đã đến trong thời gian ngắn ngủi để giúp hiểu ra một số điều.

Chuyện cũ trên facebook

5.3.11 – bánh bánh và bánh! (chuyện nhảm nghe chơi)

Hôm nay đánh dấu lần đầu tiên làm bánh bằng lò. Trước đây làm bánh một, à không, hai lần, nhưng mà là bánh… chiên. Và phải nói là ăn… rất kinh dị, toàn dầu là dầu. >.

Hôm nay con nhỏ đi làm về chạy ra chợ xx hỏi mua cái máy đánh trứng. Nhưng mà không có. Đi mấy chỗ rồi, toàn là máy đánh lớn, gần 2 triệu trở lên. Ờ, thui thì… đánh tay… Quyết tâm là phải làm bánh đợt này. Và bắt đầu bằng loại bánh có vẻ dễ ăn nhất – bánh bích quy (cookies).

Ra chợ mua. Bột mì số 11 không có, ờ thì thay bằng bột số 8. Mua thiếu bơ, ờ thì thay bằng dầu. :))

Đánh trứng mới là công đoạn vui, đánh tới đánh lui, đánh mãi… sao nó không đặc lại, cứ lỏng lỏng thế nào ấy. Nhưng mà… sự mỏi tay có sức hút kinh khủng, quyến rũ người ta nghỉ tay, nên “chơi” luôn dạng lỏng, quyết tâm cho “em thành phẩm nửa mùa” vào nướng.

Mở nồi nướng mới mua thì… ôi thôi, xong, nồi không lên điện!!! Tức kkk (kinh khủng khiếp) nhưng biết làm thế nào. May mà nhà có lò vi sóng. Mà cơ khổ, không biết đựng vào cái gì vì lò vi sóng bị giới hạn đủ các thể loại đồ đựng. Dùng cái chảo không dính đi kèm với cái nồi không lên điện cho vào, được 2 giây thì lóe tia lửa điện… Sợ quá, chảo được lấy ra, thay tạm bằng tô thủy tinh dùng… hấp đồ ăn. Để chế độ nướng, bật lò. Rồi… khói! Khét nữa. Hóa ra là em dầu ăn, do buồn bực mình chỉ là đồ thay thế cho bạn bơ nên cháy trước. Xong mẻ đầu (may mà chỉ có khoảng 5 em bánh).

Rút kinh nghiệm, để chế độ micro thay vì grill. Lần này do nâng niu nhẹ nhàng, em dầu có vẻ chịu im. Tuy nhiên, chỉ được 2 phút, ẻm lại tức mình… Xong, một mẻ nữa đã ra đi.

Lần 3, thời gian là nửa phút. Cứ nửa phút lại phải mở lò xem xét xem độ tức giận của em dầu là bao nhiêu. Mẻ này cuối cùng cũng tạm tạm. Trong thì hơi hơi xém xém nâu, ngoài vỏ thì… còn hơi sống sống (hic), nhưng nhìn chung là ăn được. 😀

Tiến lên lần 4, 5. Nói chung là tùy hứng em dầu, nhiều khi em tự dưng tủi thân bất thình lình, hoặc là do em trứng + bột tức vì chỉ được xoa bóp bằng tay chưa đủ “phê” nên có mẻ có em hơi khét, có em vẫn còn hơi sống.

Lúc hết bột, kiểm tra lại số bánh bị cháy và số bánh ăn được, tỉ số có vẻ là hòa. Thui tạm chấp nhận cho lần đầu dại dột.

Bánh ra lò, giòn kinh khủng. Đó là do dùng sai loại bột. May mà ông thích ngọt, thằng em thì không hiểu sao lại cứ khen “bánh làm ăn ngon chứ bộ” – mát lòng mát dạ ghê, bù cho công loay hoay từ 4 giờ 30 phút đến hơn 6 giờ tối của mình. Trừ bố có vẻ không thích (hic, bố chê bánh cứng và giòn quá), mẹ thì không ăn (do ăn chay).

Đang đà hứng, xông lên, tiếp tục làm mẻ bánh lime chanh. 😀

Bánh này thì không có công thức rõ ràng, cũng chả thấy ai làm trực tiếp bao giờ, chỉ là copy trên mạng (bepgiadinh.com – cảm ơn bạn Tú, không có bạn Tú thì mình không thể thấy cái bánh này). Nhìn trên mạng thì rõ là ngon và rõ là không khó lắm (hic, bánh quy thấy làm có nửa tiếng, mình chơi tới hơn 1 tiếng rưỡi!), nhưng…ai mà biết, làm thì cứ làm thôi.

Làm vỏ bánh dùng bánh mặn, bơ, đường, muối xay (trên mạng bảo thế). Nhưng mà thật tình là mình không thể xay nổi mấy em đó. Nhất là em bánh mặn, cứ khoái chui vào khe nên tránh được lưỡi hái tử thần của em máy xay. Tức tức không chịu được, mình bèn bỏ ra ngoài, chơi nhào tay luôn! Cuối cùng, khi cho vào lò nướng… wow, mùi thơm phết, chắc không giống mẻ bánh quy lúc nãy – em dầu đã bị mình nghỉ chơi nên không thể phá đám nữa :D.

Nhân bánh thì cũng chả biết đánh thế nào là vừa, đặc hay lỏng. Do dư âm của sự mỏi tay, bạn Vịt quyết định là đánh vừa vừa thôi. Lúc cho vào vỏ bánh đem nướng, lượng sữa hơi nhiều nên cũng sợ sợ.

Cúng cuồi thì bánh cũng có vẻ xong. Nhưng trên mạng hình ngon bao nhiêu, nhân bánh phồng, vỏ bánh sẫm màu đẹp tuyệt bao nhiêu thì bánh mình làm nhìn chung là mặt bánh bị mụn (lỗ chỗ), màu vỏ thì cũng đậm hơn nhân không bao nhiêu (thông cảm, cái này là do bánh mặn lúc đầu làm không có màu nâu đẹp thế). Thằng em đòi ăn ngay, sau khi quệt phải lớp nhân trên mặt bánh (ngon quá mà =)  ). Tuy nhiên, một nét mặt… khó tả hiện lên khi thằng nhóc ăn miếng đầu tiên. Cảm tưởng của anh chàng là “vừa mặn, vừa ngọt, vừa chua, vừa thơm mùi kì cục (vỏ chanh) –> chẳng ra làm sao cả). Haha! Mình thì lại thích (tất nhiên rồi, mình làm mà :”>). Cảm tưởng của tất cả mọi người còn lại thì… chưa rõ, chờ ngày mai. 😀 – Được cái là lần này làm chỉ tốn khoảng 45 phút thôi. 7 giờ 15 là xong rồi mừ :).

Nói chung là cảm giác làm xong mấy cái bánh là… ai ăn thì ăn nha, ai đau bụng thì đau nha. Mình sợ mùi bánh lắm rồi, toàn bơ với đường sữa. Nhưng chắc chắn là… sẽ có lần sau, hà hà.

Thôi, khoe thế đủ rồi, có hình chụp minh họa, cả bánh khét lẫn bánh… ăn được, bữa sau post lên “khoe” bà con chơi. 😀

Bài từ năm 2011, lâu lắm rồi không còn làm bánh.

01.03.2022

Bài này của Aki, nhưng bản phối trong phim do các bạn học sinh hát mình thích hơn. Bên dưới là bản mình thích hơn.

Thực ra bài này ban đầu mình nghe vì Youtube đề xuất từ list 1 đống nhạc Nhật mà mình hay nghe, mà cũng lâu rồi, không phải gần đây. Bản các bạn học sinh hát thì được đề xuất mới hơn, bản đầu tiên mình nghe là của Aki (nhưng không phải bản mình đưa link ở trên). Mãi đến hôm kia mình mới tìm xem bài này nói gì, hóa ra là một lá thư. Bản nhạc này lời mình cảm thấy đồng cảm, nên là share. Còn nhạc thì hay hay không hay, tùy người nghe.

Sáng nay test nhanh lại, cuối cùng sau 10 ngày, đã âm tính. Mình là người cuối cùng âm tính trong nhà, dù là bị đầu tiên. Dẫu vậy, ảnh hưởng của nó lên mình nhẹ hơn mẹ khá nhiều. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ (vì cũng chẳng có cách nào khác, chuyện xảy ra thì nó xảy ra thôi), mẹ thực ra không khỏe, giờ đến thuốc điều hòa nhịp tim cũng không dám uống vì sau khi âm tính xong, nó cũng làm nhịp tim mẹ giảm thất thường và hay có cơn mệt lả bất thường. Oxy của mẹ vẫn nằm trong mức cần đề phòng, lên xuống 94-96. Nói chung là hỏi mình có thấy “tội lỗi” chút nào không khi lây bệnh thì thực tình không, vì như mình nói, mình cũng không cố ý, với cả sống chung thì vậy. Có điều từ giờ sẽ cẩn thận hơn, 5k khi đi làm đi học, chứ không chủ quan như trước nữa.

Mình cũng nghĩ nhiều thứ trong thời gian nhìn ba bức tường và cái cửa ra vào lắm, nhưng mà mình không thể viết ra được, nó luôn bị kẹt đâu đó.

Dạo này xem 25 21. Có một điều trong phim gợi lại chuyện cũ, là chuyện chat và kể cho người quen không biết mặt. Thời Yahoo Messenger. Mình vẫn cảm thấy, việc nói chuyện và cảm nhận khi không gặp nhau nó thú vị hơn rất nhiều so với việc gặp một ai đó thực tế để nói. Hình như khi đọc người ta diễn giải nhiều hơn theo cảm nhận của mình, và việc chạm tới tâm hồn một ai đó dễ dàng hơn nhiều so với khi gặp nhau, nhìn mặt nhau và biết nhau là ai. Tất nhiên, nếu người đó đủ duyên để gặp thật và vẫn còn đủ khả năng để trở thành bạn thật thì cũng hay, nhưng mình vẫn thích “gặp” trong cảm nhận câu từ và nói chuyện khi không thấy mặt và không “biết” nhau ở ngoài. Hơi buồn cười nhỉ. Có lẽ đó là lý do tôi rất kén để có bồ, haha. Nói vậy chứ, ở một góc độ khác, khi “hiểu” nhau trước khi “biết” ở ngoài người ta như thế nào, có khi lại giúp thân nhau hơn.

Hôm nay nhảm vậy đủ rồi, đã khỏe tức là có thể làm mọi thứ bình thường.

Life is a journey of experiences.

19/02/22

Voilà, ngày quay trúng xổ số đã tới.

Sáng dậy thấy ngứa họng quá chừng, tính lên công ty mới test, nhưng tặc lưỡi thôi test trước. Cảm giác không sai. Chúc mừng bợn.

Nghĩ thì tội cho hai, à không, một thôi, thân già – không phải là mình, tất nhiên. U70 chăm U40. Xương cốt nhức mỏi, đi phải cà nhắc hoặc hơi hơi lết lết, và đi rất chậm, phải lết lên lầu đưa đồ ăn thức uống cho đứa vẫn còn tuổi thanh niên. Chưa kể U70 bệnh nền tà la. Thấy cũng có lỗi, mà biết sao giờ. Quay trúng ai thì trúng thôi.

Báo lên phường theo yêu cầu của người cao tuổi, số không liên lạc được, chuyện bình thường. Sau một hồi mò mẫm mình cũng liên hệ được, và có cái hướng dẫn gọn lẹ.

Cách ly người bệnh ở riêng 1 phòng, ăn uống sinh hoạt riêng biệt với gia đình – Cách ly tại nhà 7 ngày kể từ ngày test dương tính – Mang khẩu trang thường xuyên trừ lúc ăn uống – Thường xuyên khử khuẩn tay, các vật dụng và bề mặt tiếp xúc – Đo thân nhiệt hằng ngày – Theo dõi sức khoẻ : có sốt (>37,5 độ) thì dùng thuốc hạ sốt, 4-6 tiếng uống lại nếu vẫn còn sốt. Khi có triệu chứng nặng như đau tức ngực, khó thở kèm sốt nhiều ngày ko giảm thì báo bên y tế để xuống kiểm tra, có thể làm hồ sơ chuyển viện luôn – Gọi ngay “115” hoặc đường dây nóng của Trạm Y tế “03xxx, 028.xxx, 0375xxx” khi có dấu hiệu chuyển nặng như khó thở, tím tái, li bì, SpO2<90% để được cấp cứu kịp thời. – Bổ sung dinh dưỡng, tăng cường sức khỏe: tập thể dục nhẹ nhàng 15p mỗi ngày, tập hít thở thật sâu mỗi ngày 2 lần mỗi lần 15 phút vào buổi sáng và buổi chiều, uống nhiều nước ấm, bổ sung vitamin C như cam, chanh,… súc miệng bằng nước muối hằng ngày, ăn uống điều độ, đầy đủ dinh dưỡng. – Vệ sinh nhà cửa bằng dung dịch Javel, mở rộng cửa sổ, thông thoáng nhà cửa. – Những người còn lại trong gia đình cũng bảo đảm bổ sung chất như trên, hạn chế ra ngoài đường khi ko cần thiết.

Tks, vậy bên mình có xuống thăm test f1 cao tuổi bệnh nền không, do cao tuổi và có bệnh nền nên mình cũng sợ?

Mình sợ lây người nhà thì đi dã chiến nhé?

Ô bingo! Bạn đã chạm vào điểm yếu của tớ. Thôi ở nhà 1-2 hôm trước coi sao. Tệ quá sẽ đi.

Buổi trưa nó mệt. Trời ạ nó mệt, nằm không yên dù muốn nằm. Sốt nhẹ nên cũng thấy lạnh nữa, dù SG mấy bữa nay trưa nóng bỏ xừ.

Nhưng mà cũng hay, lê lết được 1 tiếng thì cũng thấy đỡ, nên chui lên đây than thở, ahihi. Đo thử Oxy, hic, người cao tuổi Oxy có 97 còn mình được 98-99 lận. Nhưng mà ai bít đâu ngày mai, thôi cứ thế nào tạm thời biết thế, chỉ hy vọng người cao tuổi không sao.

Còn 3-4 bài luận đang chờ, deadline 7 ngày nữa, kể ra ốm cũng có cái hay, nhưng mà đừng hành như lúc nãy thì đỡ hơn, ahihi. Mà tuần sau đi học offline môn quan trọng, vậy là tèo rồi…